Thiên Duyên
Author: Phong Linh
Disclaimer: Nhân vật không thuộc về tác giả
Genre: Ngôn tình đô thị, HE
Rating: K
Status: End
Pairing: Trương Thư Quân (Song Ngư) - Mạnh Kiêu Dương (Ma Kết)
AN: Vô vàn thương mến gửi đến Thánh Heo (nhằm sinh nhật cô Nhợn ) Warning: Nghiêm cấm đọc chùa trên mọi hình thức (bạn nào thấy thích làm ơn viết lại cho mình một lời chúc sinh nhật ợ O.O, mình hông tham lam đâu, chỉ mong đủ 12 lời chúc từ 12 chòm sao thôi ). "Nắm tay em , là hạnh phúc , và cũng là trách nhiệm . Đời này đã nắm tay em , sẽ không bao giờ buông ."
Tình yêu đẹp nhất trên đời này là gì ? Nhất kiến chung tình chăng ? Hay những cuộc tình ngang trái , yêu đến chết đi sống lại ? Tôi nghĩ tình yêu đẹp nhất trên đời này , chính là từ khi hai người chưa sinh ra đã định sẵn là dành cho nhau .
Trên đời này liệu có một tình yêu như vậy ? Hẳn là mọi người đều nói là không , ấy thế mà lại có đấy , chẳng đâu xa cả , là cô bạn Thư Quân của tôi chứ đâu .
Cô bạn Thư Quân của tôi là một con bé cứng đầu cứng cổ , cứ thấy việc gì không đúng là lại xen vô nói lý cho bằng được , lại không nghĩ xem bản thân gầy yếu ra sao , cái này người ta nói là yếu mà cứ thích ra gió đấy ạ. Không chỉ vậy , cô ấy lại còn rất hay ham hố ôm việc cho nhiều vào người , đã không nghĩ cho sức khoẻ bản thân thì thôi chứ cũng phải nghĩ cho tôi , à , đừng hiểu nhầm , tôi và cô ấy chỉ là bạn thôi nhé , chỉ là tôi sợ phải giải thích với cái thằng Kiêu Dương đó .
Vâng , chính hắn đó , cái tên ngoại hình cao trên một mét tám đó đó , hắn ta cũng chẳng tài giỏi gì cho cam , chỉ là thành tích học tập hơn Thư Quân vài chục bậc , cao hơn Thư Quân mấy chục xen ti mét , Nặng hơn Thư Quân mấy chục ki lô gam . Chỉ có thế mà nó đã làm phách dã man . Nào là đòi làm bài tập giúp cô ấy , lấy giúp cô ấy những đồ vật quá tầm với , khiên giúp cô ấy những đồ vật quá nặng... vân vân . Ây dà , lo nói lan man nãy giờ , quên mất một chuyện quan trọng , hẳn là các bạn đang rất sốt ruột câu chuyện tình đó rốt cuộc như thế nào , vậy thì hãy lấy ghế pha sẵn trà , dụng tâm lắng nghe tôi kể nhé .
* * *
Năm đó , bác gái Trương và bác gái Mạnh là đôi bạn thân thiết , lại cùng trong một khoảng thời gian mang thai , thế là hai bác lại cùng nhau đi xem bói , không biết cái tên thầy bói dở hơi nào đó lại nói rằng hai đứa trẻ này là một cặp trời sinh , nếu một trong hai rời bỏ nhau sẽ gặp phải tai kiếp lớn . Hai bác gái nghe tin liền hoảng hồn , thế là từ khi còn trong bụng thì hai người này đã định sẵn phải bên nhau .
Sau khi hạ sinh hai người này , hai gia đình cũng đã nhanh chóng định thân cho nhau , khi hai bà mẹ nói với con mình là sau này người này sẽ là vợ / chồng con , thì cậu bé đã cười rộ lên , còn bé gái thì khóc rống thảm thiết .
Hai năm trôi qua , một ngày cậu bé đã biết sử dụng đũa , liền kêu mẹ dẫn qua nhà cô bé . Khi cô bé chứng kiến cậu bé cầm đũa điêu luyện là thế , lại khóc rống lên . Sau khi cậu bé trở về nhà , quyết tâm rằng từ nay về sau sẽ không dùng đũa nữa . Sau này , khi cô bé học biết cách dùng đũa , cậu bé lại hoàn toàn quên mất đi cách dùng .
Năm ba tuổi , cậu và cô đều đi học nhà trẻ . Một lần , trong lúc ngủ trưa cô bé tè ra quần , cô giáo hung hăng chất vấn là ai đi bậy , cô bé sợ run lẩy bẩy , cậu thấy vậy liền bước ra thú nhận , cơ mà cô giáo vẫn nhìn ra quần của cô bé ướt đẫm , thế là lôi cô ra trách phạt , cô nghĩ rằng là cậu mách lẻo với cô , liền giận dỗi bỏ đi . Qua ngày sau , cậu bé tè vào chăn đệm của mình , đi nói với cô giáo , liền bị người trách phạt .
Năm tiểu học , cậu thi đậu hạng nhất , được cô giáo khen ngợi , tuy rằng thành tích của cô cũng rất tốt , nhưng lại buồn bã vì không sánh bằng cậu . Học kỳ hai , cậu tụt xuống mười hạng , cô hơn hẳn cậu năm hạng .
Cấp hai , cứ thế , cậu giữ khoảng cách học tập của mình với cô . Một lần cô nói với cậu , chỉ thích những người tài giỏi , không thích những người vô dụng , thua thế cô .
Từ đó , năm nào cậu cũng thi đậu với số điểm tuyệt đối . Trời ban tặng cho cậu trí thông minh , lại thêm khuôn mặt tuấn tú , ngoại hình hơn người , quả là mẫu người lý tưởng của mọi cô gái . Nhưng hướng cậu nhìn đến , duy chỉ Thư Quân .
Còn cô , Thư Quân , không xinh đẹp , nổi bật , càng không có trí tuệ hơn người , ngoại hình ư ? Lại càng không , cô nhỏ nhắn đến mức người khác nhìn vào muốn sinh lòng bảo vệ , gầy yếu đến mức một cơn gió cũng sợ mang cô thổi đến một phương xa nào đó . Nhưng cô lại mang một trái tim nhân hậu , cô sẽ không thấy chết không cứu , ngoảnh mặt làm ngơ khi bạn bè gặp nạn . Lại càng không phải cái loại giả tạo thích buông lời nịnh hót lấy lòng người khác .
Tốt nghiệp cấp ba , Kiêu Dương thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng , còn Thư Quân chỉ thi đỗ vào một trường đại học bình thường .
Biến cố bắt đầu từ đây , Kiêu Dương không còn dành nhiều thơi gian cho cô nữa , Thư Quân cảm thấy cực kỳ hụt hẫng . Ở nơi đầy rẫy cám dỗ như Đại Học X , cô thực sự sợ hãi , sợ hãi anh sẽ thay đổi , sẽ yêu một cô gái khác , xinh đẹp hơn cô , tài giỏi hơn cô .
Một ngày đầu thu , cô đi đến ký túc xá tìm anh . Khi đến nơi , cô nhìn thấy anh đang nói chuyện với một cô gái , chưa được vài câu liền ôm lấy cô gái đó , Thư Quân kích động đẩy cửa đi vào , anh nhìn thấy mừng rỡ buông cô gái đó ra , đi đến bên cô , Thư Quân chẳng nói một lời liền tát vào mặt anh thật mạnh , năm dấu tay in hằn rõ nét trên khuôn mặt tuấn mỹ , anh sững sờ chưa kịp phản ứng cô đã chạy ra khỏi phòng .
Một tuần trôi qua kể từ ngày hôm đó , mọi thứ đều yên ắng lạ thường , anh không đến tìm cô giải thích , có lẽ đã không còn cần thiết nữa . Thư Quân ngày càng tiều tuỵ , cô có thể không ăn không uống cả ngày , nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt lệ . Vì cô nghĩ nếu cô khóc tức là thừa nhận anh đã thay lòng đổi dạ , đằng này cô vẫn còn trông mong anh sẽ quay về giải thích rõ mọi chuyện . Tình cảm hai mươi tư năm không lẽ lại dễ dàng xoá bỏ như vậy ?
Một ngày giữa thu , Thư Quân mang theo khuôn mặt đờ đẫn bước ra khỏi giảng đường . Dưới sân trường mọi người nhốn nháo cả lên , ngay cả cô nàng hoa khôi hệ Luật thường ngày cao ngạo chẳng coi ai ra gì cũng vội vàng chen chúc , chỉ mình cô xem như không thấy tiếp tục cúi đầu bước đi , chợt phía trước xuất hiện một bóng người đứng chặn trước mặt cô , cô ngẩng mặt lên liền nhìn thấy khuôn mặt mà cô ngày đêm mong nhớ , cô khựng lại , bỗng chốc mọi thứ xung quanh trở nên yên ắng , dường như thời gian đang ngừng lại trong khoảnh khắc này .
Kiêu Dương mỉm cười ôn nhu nhìn cô , ánh mắt thâm tình đó vẫn hoàn toàn không một chút thay đổi , anh quỳ một chân xuống , từ sau lưng lấy ra một bó hoa , lại rút từ trong túi áo một cái hộp nhung , anh chậm rãi mở nắp hộp ra , bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim được thiết kế đơn giản , anh mỉm cười chân thành nói với cô :
- Em là cuộc gặp gỡ đẹp nhất trong cuộc đời anh , anh sẽ dùng cả đời này để cảm tạ điều đẹp đẽ đó , anh luôn khao khát được cùng em sống những ngày tháng hạnh phúc , khao khát được săn sóc em mỗi ngày , khao khát được nhìn thấy nụ cười của em ở khắp mọi nơi .Em có nguyện ý cùng anh thực hiện ước mơ này hay không ?
Thư Quân xúc động đến mức nghẹn ngào , cô không ngừng gật đầu lia lịa . Cô sợ rằng tiếp tục chần chừ sẽ để lỡ mất người đàn ông trước mắt .
Hôn lễ được tổ chức vào một tháng sau đó . Thư Quân lộng lẫy trong chiếc váy cưới tinh khôi , Kiêu Dương nắm tay cô đi đến lễ đường , khi hai người hướng cha xứ tuyên hệ , Kiêu Dương khẽ thủ thỉ bên tai cô , chẳng biết lời mật ngọt gì khiến khoé mắt cô rưng rưng . Hôn lễ được kết thúc trong sự chúc phúc của nhiều người , trong đó có cả tôi .
Câu chuyện tình lãng mạn năm nào đã kết thúc trong niềm hạnh phúc trọn vẹn , hẳn các bạn vẫn đang thắc mắc năm đó Kiêu Dương nói gì với Thư Quân ? Đừng nóng vội , có lẽ một ngày nào đó khi bạn gặp được một người đàn ông chân chính yêu bạn , có thể anh ta sẽ nói cho bạn biết đấy .