Chương 1: Người đợi người
Vốn dĩ không muốn chờ, nhưng trong tâm lại mang một thứ tình cảm khiến con người ta tự nguyện đứng đợi một người.
Nhân gian hữu tình, chẳng qua có kẻ vô tình.
~ oOo ~
Thượng Quan Hạ Băng ngắm nhìn những áng mây trôi lặng lẽ trên bầu trời, cảm thấy nàng thật vô vị. Tình cảm vốn dĩ là thứ không thể hiểu được, nhưng nàng vẫn cứ cố chấp với thứ mình tin tưởng. Nàng tình nguyện đợi cam tâm mà chờ hắn yêu nàng. Thế nhưng cuộc đời vẫn như muốn trêu ngươi không cho nàng cơ hội.
Người nàng yêu không để tâm đến nàng, người nàng không yêu lại nhất mực theo đuổi. Hoàng thượng, vốn dĩ người không cần phải tự hành hạ bản thân đến vậy. Nghĩ đến đây Hạ Băng khẽ thở dài, là do nàng quá cố chấp hay sao ? Tại sao nhân gian lại vô tình với nàng đến vậy ?
Nàng là con gái của Hữu Thừa tướng Thượng Quan Lãnh, em gái của Hoàng hậu đương triều Thượng Quan Duy Tuệ, ở Nam Phương quốc, không ai có thể khi dễ nàng. Tên của nàng là Hạ Băng, ngày nàng sinh ra thì tuyết bỗng rơi ngay trong mùa hè tháng sáu, thế nên phụ thân liền đặt tên cho nàng là Hạ Băng, nghĩa là tuyết rơi mùa hạ. Nàng lớn lên trong tình yêu thương của phụ thân và mẫu thân, tỷ tỷ của nàng trân quý nàng như báu vật. Nàng bây giờ đã là một nữ tử xinh đẹp động lòng người, nhưng thế gian lại có một người không động tâm trước vẻ đẹp của nàng, đó chính là Đại tướng quân trẻ tuổi Thuỵ Ân Thiên. Lần đầu tiên gặp hắn, nàng đã cảm phục trước sự dũng mãnh, uy quyền của hắn, đến bây giờ lại càng không có lối thoát ra khỏi thứ tình cảm này.
Còn thứ gì có thể hơn được nữa ? Nàng đem lòng yêu hắn, nhưng hắn lại vì thanh mai trúc mã đã mất mà nguyện sống đơn độc một đời chứ không để tâm đến nàng. Trong khi đó, Hoàng thượng từ khi còn là một Thái tử đã đem lòng yêu nàng, nhưng hắn lại phải cưới tỷ tỷ của nàng là Thượng Quan Duy Tuệ. Bản thân Hoàng thượng lại là huynh đệ vào sinh ra tử với Thuỵ Ân Thiên, quả thật mối quan hệ giữa bốn người bọn họ rất phức tạp. Phụ thân và mẫu thân lúc này cũng đang muốn gả nàng đi, nàng đã mười tám tuổi rồi, nàng không biết bản thân mình có còn đủ khả năng để tiếp tục đợi hắn nữa hay không.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết.
Phong nhi nữ của Hữu Thừa tướng Thượng Quan Lãnh là Thượng Quan Hạ Băng làm Chiêu nghi. Khâm thử."
Hoàng thượng quả thật đã phong nàng làm Chiêu nghi, hắn không bao giờ muốn chậm trễ đến một phút giây để có được nàng.
---
"Băng nhi." Hoàng thượng Hiên Viên Vũ hiếm khi để lộ khuôn mặt không cam tâm đến như thế này.
"Hoàng thượng, người đã từng nói sẽ không ép buộc thần thiếp." Hạ Băng hạ giọng, đôi mắt ánh lên một tia buồn bã.
"Nhưng vốn dĩ nếu ta không nạp nàng, nàng một là sẽ bị gả đi, hai là sẽ không bao giờ chịu về với trẫm. Trẫm không muốn đợi nữa."
"Hoàng thượng, nếu vậy thần thiếp chỉ muốn có một thứ."
"Thứ gì ?"
"Thời gian. Để có thể cảm nhận được tấm chân tình này của Hoàng thượng, chỉ sợ rằng đó cũng chỉ là nhất thời."
"Được, nàng muốn là được. Sẽ có ngày nàng nhận ra được tấm lòng này của ta nhất nhất thuộc về nàng."
Hạ Băng mỉm cười, hắn là Hoàng thượng, là vua của một nước, hậu cung ba nghìn giai nhân, liệu hắn rồi có nhớ đến nàng ?
Không biết đã trôi qua bao lâu, Hạ Băng mới lên giường đi ngủ, Hiên Viên Vũ cũng không muốn làm phiền nàng, hắn biết nếu bây giờ hắn manh động, rất có thể cơ hội của hắn vĩnh viễn sẽ không còn. Khẽ lắc đầu, Hiên Viên bước ra khỏi tẩm cung, thẳng hướng đến Ngự thư phòng.
Ngồi xuống long án, rất có thể tối nay hắn không thể ngủ được, tấu sớ chồng chất, ai nói rằng làm Hoàng đế là sung sướng ? Hắn lần lượt lật giở đọc tấu sớ, lần lượt phê chuẩn, tay bất giác đặt đến một chỗ nhỏ trên long án, nhưng nơi ấy lại trống trơn.
Hiên Viên Vũ bất giác đưa mắt nhìn bàn tay của mình, hôm nay không có trà ?
"Cao Dung, trà không có sao ?" Hiên Viên Vũ đưa mắt nhìn.
"Bẩm Hoàng thượng, nô tài sẽ cho người đi pha ngay." Cao Dung cúi người, nhanh chóng rời đi.
Hiên Viên Vũ tiếp tục đọc tấu sớ, không biết từ khi nào hắn lại đi chấp nhặt những việc nhỏ như vậy, phải chăng tách trà ấy đã trở thành một thói quen ?
Một thói quen tầm thường nhưng khó bỏ. Một thói quen tầm thường nhưng lại có thể khiến con người ta nhung nhớ.
---
Thượng Quan Hạ Băng sáng sớm hôm sau đã nhanh chóng đến Lạc Vũ cung của Hoàng hậu, nói đúng hơn là của tỷ tỷ nàng. Lạc Vũ cung rộng lớn, vô cùng lộng lẫy, thể hiện đúng vai vế của chủ nhân nơi này, hoàn toàn khác xa với Tịch Di cung của Chiêu nghi nàng đây.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương." Hạ Băng quỳ xuống thi lễ.
"Miễn lễ." Một giọng nói không nhanh không chậm, mang một nét u buồn phảng phất được cất lên.
Hạ Băng đứng lên, mắt nhìn về giữa chính điện, là một nữ tử mặc lam y, trang điểm nhẹ, thoạt trông đơn giản, nhưng cả người lại toát lên phong thái uy quyền của bậc mẫu nghi thiên hạ. Nàng biết, tỷ tỷ của nàng phải như thế này để Chiêu nghi nhìn, chứ không phải để nàng nhìn.
"Các ngươi lui xuống đi. Muội muội đi theo ta." Thượng Quan Duy Tuệ mỉm cười.
Hạ Băng theo Duy Tuệ vào tẩm cung, càng lúc nàng càng cảm thấy nơi đây thật sự không phải để cho người như tỷ tỷ sống. Tỷ tỷ của nàng, là một người ưu nhã, thích sống giản dị an nhàn, thế nhưng chốn này lại quá uy nghi rộng lớn, một trời một vực với phòng của tỷ tỷ lúc còn ở phủ Thừa tướng.
"Muội ngồi xuống đi, ở đây không có ai không cần câu nệ tiểu tiết."
"Tỷ tỷ ... " Hạ Băng nói nhỏ đến mức khó nghe.
"Muội muội nhỏ của tỷ tỷ có chuyện gì sao ?" Duy Tuệ nở một nụ cười tươi, đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy nụ cười này hiện trên khuôn mặt lãnh đạm của nàng.
"Tỷ tỷ, muội không muốn làm Chiêu nghi."
"Muội không muốn làm, nhưng người quyết định tất cả lại muốn muội làm. Tỷ tỷ biết trong lòng muội không có Hoàng thượng, nhưng những thứ nên buông bỏ thì hãy bỏ đi, chấp nhận những thứ ở hiện tại không phải tốt hơn sao ?"
"Thật sự muội không muốn, muội cũng không hiểu tại sao bản thân lại cố chấp như vậy. Tỷ tỷ có hiểu cho lòng muội không ? Muội là không cam tâm không tình nguyện, cảm giác này đang hành hạ muội."
"Cho dù tỷ không thể hiểu được tường tận, nhưng tỷ cũng biết muốn chấp nhận sự thật là một điều cực kì khó khăn. Thế nhưng cố chấp lại là điều xuẩn ngốc."
"Tỷ tỷ, muội thật sự không muốn mọi chuyện lại thành ra như vậy. Tại sao hắn lại không thể quay đầu lại nhìn muội ?" Hạ Băng tựa vào người Duy Tuệ, từng hàng lệ rơi xuống.
"Tỷ à, tại sao thế gian lại vô tình với muội như vậy ? Có phải muội đã sai ?" Càng lúc giọng của Hạ Băng càng nhỏ dần, nàng tựa vào người tỷ tỷ, tìm kiếm hơi ấm.
"Muội muội ngoan." Duy Tuệ khẽ giọng nói, tay vỗ về bờ vai nhỏ của muội muội mình, lòng cũng bất giác dấy lên lòng thương cảm.
---
Đêm hôm ấy trong Hoàng cung có hai người mất ngủ, một người nằm trong chăn ấm mà khóc, một người dùng bận rộn để quên đi nỗi đau mất mát trong lòng.
Cả hai đều không biết, cũng còn có một người khác thức trắng cả đêm.
Người ấy chỉ nói một câu trong đêm khuya tĩnh lặng cô tịch.
"Nhân gian vốn hữu tình, chẳng qua có kẻ vô tình."