Chương 2: Vô tình, hữu tình
Chỉ có thể hỏi trời, vô tình hay hữu tình ?
~ oOo ~
Hạ Băng thức dậy đã lâu nhưng không muốn rời giường, nàng thật không muốn chấp nhận sự thật rằng lúc này nàng đã là Chiêu nghi. Nhắm mắt, muốn trôi vào cõi mộng nhưng vẫn là không thể. Bất đắc dĩ ngồi dậy, lòng ngập tràn tâm tư.
Hạ Băng biết, nàng là Chiêu nghi trong cung, nhưng lại không muốn tham gia vào đấu đá nơi hậu cung này. Cuộc đời vốn là trớ trêu, vốn là luôn trêu chọc nhân gian. Bao nhiêu người tranh giành cũng chỉ vì thứ tình cảm thoáng qua của Hoàng đế, còn nàng, nàng lại có được thứ tình cảm đó nhưng lại muốn vứt bỏ nó. Thế gian biết bao chuyện hài, biết bao thứ không thể ngờ được.
Nàng cũng không thể ngờ.
Hạ Băng cảm thấy rất chán nản, nàng muốn ở bên tỷ tỷ, chỉ có tỷ tỷ mới yêu thương nàng thật lòng vô điều kiện, chỉ có tỷ tỷ mới có thể ấm áp bao bọc nàng trong vòng tay, thật tâm bảo vệ nàng.
Vừa đến trước cửa Lạc Vũ cung, nàng đã nghe tiếng than khóc xin tha tội vọng ra. Nhìn vào thì chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp đang dập đầu xin tha tội, ở trên cao kia là tỷ tỷ của nàng đang bình thản nhấp trà, mặt không một chút biến sắc, giống như người đang quỳ dưới kia chẳng là gì trong mắt.
"Nếu ngươi biết xin tha tội, thì đúng ra không nên phạm tội." Duy Tuệ lãnh đạm nói, vẫn chỉ biểu lộ nét khinh khỉnh trên mặt.
"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đã biết sai, xin người tha tội, thần thiếp van xin người." Nữ tử ấy vẫn chỉ biết dập đầu mà khóc càng lúc càng lớn.
"Người đâu, đem nàng ta đi." Duy Tuệ chỉ nói như vậy rồi phất tay áo đi vào tẩm cung.
Hạ Băng cảm thấy dù có tội nhưng nữ tử ấy cũng thật đáng thương, có lẽ bị trừng phạt nặng nên nàng ấy mới thê thảm như thế. Nàng nhanh chóng đi vào tẩm cung của tỷ tỷ, định xin tỷ tỷ giảm tội cho nàng ấy, một nữ nhân như vậy dù sao cũng là người yếu đuối, có lẽ sẽ không chịu nổi hình phạt. Nhưng chưa kịp mở miệng thì tỷ tỷ đã có thể đoán ra.
"Muội không cần phải xin, tỷ đã quyết thì không đổi." Giọng nói lạnh lùng của tỷ tỷ khiến Hạ Băng cảm thấy sợ hãi.
"Tỷ tỷ, dù nàng ta đã phạm lỗi gì ... "
"Muội đừng xin nữa." Đột ngột Duy Tuệ ngắt lời nàng.
"Tỷ ... "
"Nàng ta là Đinh mỹ nhân, nàng ấy dám hạ độc Triệu Chiêu nghi đang mang thai. Muội nghĩ xem, như vậy đã đủ để định tội ?"
"Muội, thật sự không biết." Hạ Băng mở to mắt, không thể ngờ được.
"Tỷ tỷ biết, muội đơn thuần, không muốn dấn thân vào chốn hậu cung đầy thị phi đấu đá này."
"Tỷ tỷ, muội biết cuộc sống trong cung không phải dễ dàng, thật sự khi nhìn thấy tỷ như vậy, muội có chút không quen." Hạ Băng ngồi xuống bên cạnh Duy Tuệ.
"Tỷ biết, tỷ biết rằng bộ dáng vô tình lúc nãy của tỷ như thế nào. Nhưng tỷ sẽ không bao giờ dùng bộ dáng đó để đối xử với muội." Duy Tuệ hiếm hoi nở một nụ cười dịu dàng.
Nàng vĩnh viễn không bao giờ muốn muội muội của mình phải xem vở diễn của nàng.
---
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
"Băng nhi ... " Hiên Viên Vũ không nói nên lời, nhìn người đang đứng ở trước mặt, có chút không tin được.
"Hoàng thượng, thần thiếp đem trà đến cho người." Hạ Băng dịu dàng kính cẩn đặt một tách trà lên long án.
Hiên Viên Vũ mỉm cười, có phải hắn đang nằm mơ ? Nàng ấy rốt cuộc cũng đối xử như thế với hắn sao ?
"Vi thần tham kiến Hoàng thượng." Một giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên ở cửa điện, là Đại tướng quân Thuỵ Ân Thiện.
Tình cảnh lúc này rất khó xử cho Hạ Băng, nàng bất giác lộ ra vẻ lúng túng. Thế nhưng hai người đàn ông kia lại không để tâm đến, trong mắt của họ tồn tại hai hình bóng khác nhau, nên họ không cần phải xem nhau là tình địch.
"Hạ Băng, nàng lui xuống trước đi."
"Thần thiếp xin phép cáo lui." Hạ Băng cúi người hạ thấp giọng nhất có thể, nhanh chóng bước đi. Nhưng khi đi ngang qua Thuỵ Ân Thiên, nàng khựng lại một chút rồi lại đi nhanh hơn nữa, giống như nàng không muốn ở đây lâu.
Trên đường trở về Tịch Di cung, Hạ Băng dường như đã để hồn bay mất đến nơi nào, thần trí không còn ở đây nữa. Vốn dĩ nàng muốn buông bỏ đoạn tình cảm này để có thể chấp nhận người vẫn luôn chờ nàng. Thế nhưng khi nhìn thấy hắn, nàng lại không thể khống chế được bản thân, không thể khống chế được tình yêu mà nàng dành cho hắn. Hạ Băng nàng thật muốn biết người con gái có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện cả kiếp này cô độc đợi đến kiếp sau cùng nàng ta nên duyên vợ chồng. Nàng không biết người ấy có nhan sắc hay điều gì mà được khả năng làm cho nam nhân này yêu đến như vậy. Nàng thật không hiểu.
---
Thuỵ Ân Thiên xử lý công việc đến khuya mới có thể về phủ. Bất chợt hắn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đứng cô độc lẻ loi trên tường thành. Hắn nhanh chóng đi lên, trong mắt hắn là một nữ tử mặc lam y, vấn tóc đơn giản, có vẻ như không hề biết hắn đang ở đây.
"Hoàng hậu cũng thật rảnh rỗi." Hắn bất chợt lên tiếng, như thức tỉnh con người đang dần chìm vào hư vô.
"Đại tướng quân, bổn cung chỉ đứng đây ngắm trăng mà thôi." Duy Tuệ nhẹ giọng mỉm cười đáp lời hắn.
"Hoàng hậu, chẳng lẽ không còn nơi nào để ngắm trăng ? Sao lại đến nơi này ?"
Duy Tuệ chỉ cười mà không đáp, chỉ cười mà đưa mắt lên nhìn ánh trăng đêm nay.
Thuỵ Ân Thiên cũng biết, nàng ta sẽ không nói. Hắn lại càng không muốn nhắc đến, chỉ lẳng lặng cùng nàng ngắm trăng.
"Là do ta vô tình ?"
"Không, chẳng qua là có người hữu tình mà thôi."
Ánh trăng soi sáng bóng dáng hai con người trên tường thành, nhưng không thể soi sáng được đoạn tình cảm đã được chôn sâu trong bóng đêm của họ.