Chương 3: Ta sẽ tìm được ngươi nơi tường thành
"Ngươi còn nhớ chốn này không ?"
"Ta vốn muốn quên, nhưng lại không thể."
Người muốn quên, nhưng nhân gian lại không cho quên.
~ oOo ~
"Thuỵ tướng quân ..." Hạ Băng thảng thốt không nói nên lời.
"Vi thần tham kiến Băng Chiêu nghi."
"Ngài ... Không cần phải như vậy." Hạ Băng bối rối, khó xử.
"Vi thần đến đây, cũng chỉ để xin Băng Chiêu nghi hãy bỏ đi đoạn tình cảm với vi thần mà một lòng với bệ hạ." Thuỵ Ân Thiên lạnh lùng, hắn biết rằng nếu nói ra sẽ khiến nàng ấy đau lòng, nhưng nếu hắn không làm khác đi thì nàng ấy sẽ cố chấp đến bao giờ.
"Ta ... Vốn dĩ muốn ..." Hạ Băng ngập ngừng, nàng không ngờ rằng hắn sẽ thẳng thắn như vậy, nàng không ngờ rằng hắn có thể cự tuyệt nhanh như vậy.
"Xin người hãy lưu tâm đến lời của vi thần. Vi thần xin phép được cáo lui."
Vừa dứt câu, Thuỵ Ân Thiên đã nhanh chóng rời đi, để lại Hạ Băng nhìn vào khoảng trống trước mặt cùng bóng hình đã xa kia mà rơi lệ. Nàng có quá nhiều khúc mắc, nàng có quá nhiều điều không cam tâm.
"Băng nhi." Một giọng nói kéo nàng trở về với thế giới thực tại.
"Tỷ tỷ ..." Xoay đầu lại Hạ Băng nhìn thấy Duy Tuệ, nàng liền nhào vào lòng Duy Tuệ mà khóc. Ngoài khóc ra nàng còn biết làm gì khác đây ? Đoạn tình cảm mấy năm trời không thể nói muốn là buông bỏ được.
"Băng nhi ngoan, tỷ tỷ thương." Duy Tuệ không nói nhiều, chỉ biết ôm lấy muội muội nhỏ trong vòng tay, thầm cảm thán nhân tình thế thái sao lại tuyệt tình đến vậy. Muội muội của nàng đã sai hay sao ? Đến người như nàng mà vẫn không thể hiểu, thì làm sao Hạ Băng có thể ?
"Muội muội, bỏ đi, cố chấp mãi người khổ chỉ còn muội mà thôi."
"Thật tâm muội không muốn quên hắn, lại càng không có khả năng quên được."
"Tỷ sẽ giúp muội. Được không ?"
Hạ Băng ngừng khóc, ngước nhìn lên tỷ tỷ của nàng, người này đã luôn yêu thương nàng ngay từ nhỏ, luôn vì nàng mà làm tất cả. Bất chợt nàng cảm thấy thương tỷ tỷ của mình, tỷ tỷ không muốn vào cung nhưng trách nhiệm buộc tỷ phải làm, Hoàng thượng cũng không yêu tỷ tỷ, đối với cảm giác mỗi ngày trong cung điện rộng lớn lạnh lẽo như vậy mà tỷ tỷ chưa từng than một lần. Phải chăng Hoàng thượng nên để ý đến tỷ ấy ?
---
"Nơi đây vốn cô tịch, Hoàng thượng không nên đến."
"Băng nhi bảo trẫm đến."
Hiên Viên Vũ nhìn nữ tử đang bình thản uống trà, có thật là hắn cần quan tâm đến nàng ấy chăng ? Có vẻ như nàng ta muốn hắn đi càng sớm càng tốt thì đúng hơn.
"Trẫm muốn uống trà." Hiên Viên Vũ ngồi xuống đối diện Duy Tuệ, đưa mắt nhìn lên bộ trà được làm từ sứ Thanh vô cùng tinh xảo, vô cùng quý giá.
Duy Tuệ không nói một lời, chậm rãi rót trà cho Hoàng thượng. Nàng làm thật chậm, từng ngón tay cầm tách trà dịu dàng đưa đến gần bên môi Hoàng thượng.
Nhưng nàng chỉ đưa đến gần, không chạm, mắt cũng không nhìn thẳng vào Hoàng thượng. Hiên Viên Vũ đưa tay nhận lấy tách trà, vị nhàn nhạt hơi đắng lan toả trong miệng, mùi thơm dịu nhẹ thoang thoảng, màu vàng nhạt cùng vài cánh hoa, trà ngon.
Hai người một kẻ nhấp trà, một kẻ lãnh đạm ngắt từng cánh hoa. Gần nhau nhưng không chạm đến nhau.
"Vi thần tham kiến Hoàng thượng." Không gian yên tịnh bị phá huỷ, khiến Hiên Viên Vũ cùng Duy Tuệ dường như đã mang tâm trí trở về.
"Thuỵ tướng quân đến hẳn là có việc, Hoàng thượng nên trở về." Duy Tuệ là người cất tiếng trước, không nhanh không chậm.
"Vậy trẫm đi trước." Hiên Viên Vũ dường như có chút bất đắc dĩ mà rời đi, hương vị trà đó khiến hắn muốn tiếp tục thưởng thức, khiến hắn không nỡ.
Hiên Viên Vũ đã khuất bóng, cả Lạc Vũ cung trở lại với không gian cô tịch ban đầu. Chỉ có một người thầm lặng ngắt từng cánh hoa, chậm rãi, không nói một lời.
Khi xử lý xong công việc ở Ngự thư phòng, Hiên Viên Vũ cảm thấy rất mệt mỏi. Tây Diện lại muốn gây hấn, chưa kể đến phản loạn ở Thiệu Dương, thật sự là muốn vắt kiệt hết sức lực của hắn. Mặc dù đã có Thuỵ Ân Thiên, nhưng rất có thể lần này hắn phải đích thân ra trận. Hiên Viên Vũ vừa nghĩ, vừa đưa tay ra đặt ở một góc nhỏ trên long án.
Không có trà.
Hắn vừa định gọi Cao Dung, thì ngoài cửa truyền đến tiếng động. Người tiến vào khiến hắn vừa vui mừng vừa thấy có chút khó hiểu. Tại sao bây giờ nàng ấy lại quan tâm đến hắn như vậy ?
"Hoàng thượng, người sao vậy ?"
"Băng nhi ..."
"Hoàng thượng, uống trà đi kẻo nguội."
Trà của Hạ Băng pha rất ngon, Hiên Viên Vũ rất vui. Nhưng có một thứ gì đó khiến hắn cảm thấy khó chịu, dường như hắn không thể cảm nhận hết vị thơm ngon của tách trà này. Điều gì vậy ?
Hạ Băng khẽ mỉm cười, Hiên Viên Vũ là Hoàng thượng, hắn lại đem lòng yêu nàng, phải chăng nàng nên cảm thấy may mắn ? Thuỵ Ân Thiên ta muốn quên ngươi, và cách tốt nhất để quên hình bóng một người, là yêu một người khác. Tỷ tỷ, muội thử, muội sẽ thử yêu, liệu có được không ?
"Tỷ tỷ, muội muốn triệt để quên hắn."
"Vậy hãy tìm một người khác để yêu."
---
"Hoàng hậu, người dường như không sợ sẽ cảm lạnh ?"
"Thuỵ tướng quân, chẳng qua cũng chỉ là gió nhẹ, chẳng qua cũng chỉ là ngắm trăng."
Thuỵ Ân Thiên nhìn người trước mắt mình, nụ cười nhạt vẫn nhiều năm không đổi, nét ưu tư muôn kiếp không thay.
"Trà sao ?" Thuỵ Ân Thiên bất chợt hỏi.
"Phải, chỉ là trà mà thôi."
"Người tốt thì đừng nên diễn."
"Không nên, nhưng vẫn phải làm."
Thuỵ Ân Thiên nhíu mày, khó hiểu nhìn Duy Tuệ. Hắn quen biết nàng đã lâu, nhưng giọng nói buồn như vậy hắn chưa từng nghe, biểu hiện của nàng lúc này hắn chưa từng thấy.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, ánh trăng hôm nay thật mờ nhạt, khiến hai người dần chìm vào suy tư.
"Nếu có một ngày ta không thể ở đây cùng ngươi ngắm trăng được nữa."
"Ta sẽ tìm được ngươi nơi tường thành."