Chương 5: Đợi
Rốt cuộc ai mới là kẻ đợi cả đời ?
~ oOo ~
"Tỷ tỷ, muội thật sự có thể quên được Thuỵ Ân Thiên." Hạ Băng tựa vào vai Duy Tuệ, nhẹ nhàng nói.
"Thật sao ?" Duy Tuệ khẽ cười nói.
"Thật là vậy, tỷ không tin sao ?" Hạ Băng ngước lên nhìn Duy Tuệ, sâu thẳm trong đôi mắt ấy là biết bao nhiêu tâm sự.
"Nếu vậy, muội có chấp nhận được việc hắn đồng ý nhận chỉ hôn của Hoàng thượng không ?" Duy Tuệ không nhanh không chậm nói. Mặc dù nàng biết rằng nói điều này ra có nghĩa nàng đã đâm thẳng vào tim muội muội mình một nhát dao, nhưng thà làm như vậy còn hơn giấu giếm.
"Tỷ tỷ ... Là thật sao ?" Hạ Băng như người mất hồn, khó khăn nói.
"Là thật, hôm nay trên triều Hoàng thượng đã chỉ hôn hắn cho Diễn Vân Quận chúa rồi."
"Muội đã đợi hắn nhiều năm như vậy, hắn lại không cần muội." Hạ Băng từ từ đứng dậy, nàng lúc này chỉ còn có thể nói được như vậy, không tin nổi.
"Muội muội, đừng quá thương tâm." Duy Tuệ lo lắng nhìn Hạ Băng, đến nàng cũng không thể tin được Thuỵ Ân Thiên lại dễ dàng nhận chỉ hôn như vậy. Chẳng phải hắn ...
"Muội đi tìm hắn, muội phải tìm được hắn !!!" Hạ Băng đột ngột chạy ra khỏi Lạc Vũ cung, Duy Tuệ chỉ còn biết đau lòng nhìn muội muội của mình. Nàng chợt nhớ lại đêm qua ở tường thành cùng Thuỵ Ân Thiên nói chuyện, khiến nàng càng cảm thấy đau hơn.
---
"Ngươi thật sự đã khiến muội muội ta như bị cứa hàng trăm nhát dao vào tim." Duy Tuệ phẫn nộ nói với Thuỵ Ân Thiên.
"Thần cũng chỉ biết tuân mệnh Hoàng thượng mà thôi, người chỉ hôn chẳng lẽ lại có thể kháng chỉ ?" Thuỵ Ân Thiên mặt không biến sắc lãnh đạm nói.
"Nàng ta bị cứa hàng trăm nhát dao, chẳng phải còn có người thê thảm hơn bị cứa hàng nghìn nhát sao ?" Thuỵ Ân Thiên đột ngột nói.
"Đủ rồi." Duy Tuệ giận dữ phất tay áo nói.
"Hoàng hậu sao phải xúc động như vậy ?" Thuỵ Ân Thiên nhếch mép cười nói.
"Chẳng phải ngươi không thể yêu được nữa hay sao ? Vậy sao lại chấp nhận chỉ hôn ?" Duy Tuệ bất chợt hỏi, nàng cũng rất muốn biết vì sao.
"Lệnh của Hoàng thượng, Hoàng hậu lẽ ra cũng nên đoán ra được chứ ? Diễn Vân Quận chúa, nhi nữ của Diễn Vương gia."
"Củng cố lực lượng sao ?"
"Đúng vậy."
Duy Tuệ mỉm cười, thì ra là như thế. Vậy mà nàng còn nghĩ hắn thay lòng đổi dạ.
"Vả lại dù gì ta cũng nên thành gia lập thất, cho mẫu thân có cháu ẵm bồng." Thuỵ Ân Thiên cười cợt.
"Xem ra là ta hiểu lầm. Diễn Vân Quận chúa cũng là một người hiền lành, ngươi nên đối xử với nàng thật tốt, đừng để nàng chịu ấm ức. Thật ra ta mong ngươi có thể tìm được một người để yêu."
"Không thể được." Thuỵ Ân Thiên lạnh lùng nói.
Giữa hai người lại là một khoảng không im lặng, không ai lên tiếng, cả hai đều chìm đắm trong suy tư của riêng bản thân mình.
"Không thể sao ? Dù chỉ là một lần thử mà thôi ?"
"Không." Thuỵ Ân Thiên lạnh lùng nói, khẳng định không bao giờ thử dù chỉ là một lần.
Duy Tuệ cũng chỉ biết mỉm cười rời đi. Hắn đã nói không thể, nàng cũng không cách nào bắt ép được hắn. Hắn đã muốn đợi, nàng cũng chỉ còn cách chờ.
---
"Hoàng thượng, người dùng cách này sao ?" Duy Tuệ đột ngột hỏi.
"Chỉ một cách này nhưng lại đạt được cùng lúc nhiều kết quả, sao trẫm lại không dùng ?"
"Nếu người đã quyết, thần thiếp cũng không còn gì để nói."
"Thuỵ Ân Thiên hắn đã đồng ý, Hoàng hậu nàng cũng không cần quan tâm nhiều đến như vậy, làm tốt vị trí của mình ở hậu cung là đủ." Hiên Viên Vũ lạnh nhạt nói.
"Dạo này Hạ Băng có đem trà đến cho người không ?" Duy Tuệ chợt chuyển đề tài.
"Có, trà rất ngon trẫm thích." Hiên Viên Vũ nở một nụ cười tươi hiếm thấy.
"Hoàng thượng, người nên đi tìm Hạ Băng."
"Tại sao ?"
"Chẳng lẽ người muốn bỏ mất cơ hội ?" Duy Tuệ cười nhạt.
---
"Thuỵ Ân Thiên, ngươi đứng lại cho ta !!!" Hạ Băng vừa chạy đuổi theo Ân Thiên vừa thở hồng hộc.
"Băng Chiêu nghi có chuyện gì ?" Thuỵ Ân Thiên quay đầu lại, lạnh lùng nói.
"Ta ... Tại sao ngươi lại không bao giờ chịu nhìn ta đến một lần ?" Hạ Băng ấm ức khóc, nàng vốn không tin được sự thật.
"Vậy người có cái gì khiến ta có thể để tâm ?" Thuỵ Ân Thiên không nhanh không chậm nói, từng chữ như đâm xuyên qua trái tim mong manh của Hạ Băng.
Hạ Băng chỉ còn biết đứng tại tường thành nhìn con người vô tình kia bước đi, lệ rơi đầy mặt. Nàng thấy hắn có thể dễ dàng chấp nhận chỉ hôn của Hoàng thượng, nhưng lại không cần đến nàng. Hắn sao có thể làm như vậy, sao có thể tuyệt tình với nàng như vậy. Chẳng lẽ chỉ là do mình nàng đa tình ?
Trời đổ mưa, từng giọt mưa lạnh lẽo thấm qua lớp vải y phục, rơi trên khuôn mặt Hạ Băng, lúc này không thể phân biệt được nước mắt hay nước mưa. Hạ Băng chỉ biết đứng một mình mà khóc, chỉ biết đứng nơi tường thành mà trách kẻ vô tình. Nhưng ngay lúc nàng dường như muốn gục ngã, lại có một vòng tay đỡ nàng dậy, một vòng tay vững chắc ấm áp bao bọc nàng.
"Có trẫm ở đây, trẫm sẽ bảo vệ nàng." Một giọng nói trầm thấp nhưng mang đầy tình yêu thương, người ấy dịu dàng ôm nàng, cho nàng hơi ấm.
"Hoàng thượng ..." Hạ Băng vùi đầu vào trong lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Vũ, cảm nhận được tình cảm của hắn dành cho nàng.
Hiên Viên Vũ nhìn thấy Hạ Băng đứng trong mưa như vậy, không kiềm lòng được mà chạy đến ôm nàng, cho dù nàng không yêu hắn cũng được, chỉ cần nàng cho hắn cơ hội được bảo vệ nàng là đủ. Trời mưa càng lúc càng lớn, nhưng hắn nguyện vì nàng mà đứng trong mưa như vậy, nguyện vì nàng mà chấp nhận như thế.
Hiên Viên Vũ hắn là Hoàng đế, nhưng hắn có thể vì một người mà đứng dưới cơn mưa nặng hạt, hắn có thể vì một người mà chịu đựng sự lạnh lẽo.
---
Nhưng hắn đâu biết rằng, cũng có một người nguyện vì hắn mà đứng cầm ô đợi hắn trong mưa.