http://www.upsieutoc.com/image/fnvChương 10: Mẫu nghi thiên hạ Nàng vốn dĩ là Hoàng hậu, thế nhưng thực chất lại là một đầy tớ không hơn không kém.
Liệu rằng cuộc đời này của nàng có thật sự thuộc về nàng hay không? ~ oOo ~
Duy Tuệ ngồi xuống trong dịch đình của vườn trúc. Nàng khẽ mỉm cười, một nụ cười đau thương. Bạch y thấm đẫm màu máu đỏ tươi, trông thật ghê người.
Nàng là mẫu nghi thiên hạ, nàng là chủ quản hậu cung. Nhưng bên dưới cái danh hào nhoáng đó, là nỗi đau không ai thấu hiểu được. Nàng bán mạng cho Hoàng đế, trở thành một tên đầy tớ trung thành, tất cả cũng chỉ để nhận lại một kết quả như thế này. Nàng đã tự ảo tưởng quá lâu, nàng cứ ngỡ rằng sẽ có một ngày nàng được yêu.
Có lẽ cũng chỉ là một mình nàng có suy nghĩ như vậy.
Duy Tuệ lắc đầu, kiềm chế những giọt nước mắt máu rơi xuống, hơi thở khó khăn mệt nhọc. Bất chợt nàng cười, cười thật to thật lớn chứ không còn là nụ cười mỉm bình thường.
Duy Tuệ ngẩng đầu lên cười lớn. Nàng cười cái gì? Phải chăng là nàng điên mất rồi.
Nàng chỉ cười được một lúc, sau đó lại cúi đầu xuống khóc. Khóc cho cuộc đời của chính mình, vĩnh viễn không bao giờ thoát khỏi thân phận của đầy tớ. Hạ Băng chính là bông hoa xinh đẹp nhất, còn nàng là cái gì? Duy Tuệ nàng cũng chỉ là một cây trúc nhỏ bé xấu xí.
Trên thế gian này, con người cũng chỉ để ý đến những bông hoa xinh đẹp. Còn những cây trúc kia thì lại chìm vào quên lãng. Cho dù có đợi được đến trăm ngàn năm, vẫn không thể thay đổi được.
---
"Hoàng hậu nương nương... " Tử Thanh lớn tiếng gọi, nàng đang dọn dẹp giường bất chợt thấy Hoàng hậu trở về phòng, liền chạy lại đỡ người.
"Hoàng hậu, người sao lại thành ra như vậy ?" Tử Thanh lo lắng nhìn người trước mắt, đó không phải là chủ tử của nàng sao. Tại sao lại thê thảm đến mức này?
"Ta không sao." Duy Tuệ mệt mỏi nói, nàng đã khóc cả đêm khiến mắt sưng đỏ, cơ thể bị suy kiệt nặng nề.
"Hoàng hậu... " Tử Thanh bất lực gọi, nàng biết vì sao một người như Hoàng hậu Duy Tuệ lại trở nên như thế này. Nếu có trách cũng chỉ có thể trách những con người kia quá tàn nhẫn, còn chủ tử của nàng lại quá nhẫn nhịn.
Tử Thanh cũng chỉ còn cách dìu Duy Tuệ về giường, thay y phục và lau rửa bằng nước ấm. Nhìn chủ tử mệt lả người đi vì thương tâm, nàng cũng cảm thấy đau lòng. Vốn dĩ Tử Thanh nàng là nữ tì thân cận nhất của Hoàng hậu, đồng thời cũng là thuộc hạ dưới trướng Hoàng thượng, phục vụ cho lợi ích của đế vương. Nàng cùng Hoàng hậu đã trải qua bao nhiêu năm trong Hoàng cung này, không lý nào nàng lại không nhận ra tình cảm của người. Đã bao nhiêu lần nàng hỏi trời hỏi đất, rằng Hoàng thượng không thể biết được tấm chân tình này của Hoàng hậu.
Người yêu Hoàng thượng nhất thế gian, e rằng cũng chỉ có Hoàng hậu mà thôi.
---
"Đây là gì?" Hiên Viên Vũ nhướn mày, lạnh lùng nhìn con người đang quỳ dưới kia.
"Là giấy từ hôn."
Hiên Viên Vũ phất tay áo, ném tờ giấy xuống long án.
"Nàng điên rồi sao?"
"Thần thiếp không điên."
"Lý do."
"Thần thiếp là Hoàng hậu, là vợ của Hoàng thượng nhưng đã nhiều năm không có con. Thần thiếp không đủ tư cách để làm mẫu nghi thiên hạ."
"Lui xuống." Hiên Viên Vũ giận dữ quát, tưởng chừng như cả đại điện đều bị bao trùm bởi một luồng không khí dữ tợn bức người.
"Hoàng thượng... "
"Cút!"
Duy Tuệ không còn cách nào khác, đành lượm lại tờ giấy, đứng lên trở về tẩm cung. Khi nàng xoay người đi, nàng đã không nhìn thấy một tia đau lòng trong ánh mắt của một người.
Hiên Viên Vũ hắn cứ nghĩ rằng bản thân hai người bọn họ không can hệ gì đến nhau, thậm chí hắn đã từng đồng ý sẽ cho nàng rời đi khi thời cuộc ổn định. Nhưng tại sao đến lúc nàng muốn rời bỏ nơi này, hắn lại muốn nàng tiếp tục ở trong chiếc lồng son Hoàng cung.
Con người hay bỏ quên đi nhiều thứ, đã quen với việc có nó ở bên, chỉ đến khi gần mất đi mới nhận ra rằng bản thân lại không thể buông bỏ một cách dễ dàng.
---
"Hoàng thượng, nhất định phải vậy sao?" Duy Tuệ nghi hoặc hỏi.
"Trẫm đã quyết." Hiên Viên Vũ khẳng định, mắt không nhìn người đối diện.
"Hoàng thượng, Hạ Băng là nữ nhân, không thể ra sa trường."
"Vậy nàng thì sao?"
"Thần thiếp là người có học võ, khác với muội muội."
"Nàng ấy chẳng qua cũng chỉ muốn được đi cùng trẫm, nàng đúng ra nên mừng mới phải." Hiên Viên Vũ nhướn mày, giọng nói dần trở nên lạnh lùng.
"Vậy thì thần thiếp đành tuân mệnh."
Duy Tuệ nàng thật sự không muốn Hạ Băng cùng đi đến nơi sa trường chiến trận. Đó là tử địa, là chốn mà những nữ nhân như nàng không nên đến. Khi nghe muội muội nói muốn được cùng Hoàng thượng và nàng đi ra sa trường, Duy Tuệ đã nổi giận xung thiên. Thật không ngờ muội muội nhỏ của nàng lại bướng bỉnh, muốn được nhìn thấy chiến trận thực sự. Duy Tuệ không biết phải làm sao, liệu có thể nói muội muội nàng ngốc nghếch, hay liều lĩnh.
Cuối cùng Duy Tuệ nàng cũng phải thuận theo.
Chẳng ngờ được nơi sa trường này thật sự gây ra cái chết thương tâm.