Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 11

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
thypham
Học sinh chưa nhận lớp
avatar
Giới tính : Nữ
Zodiac : Taurus
Tổng số bài gửi : 43
Birthday : 11/05/1998
Join date : 18/04/2014
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 11   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 11 Icon_minitimeThu Jul 31, 2014 10:28 pm

Chương 11




 
Phú quý sinh lễ nghĩa quả là một câu triết lý đúng đắn. Con người sau khi vật chất đã được đáp ứng đầy đủ, họ thường đẻ ra nhiều nghi thức thừa thải để tự hành bản thân, rồi lại cho đó bằng chứng cho đẳng cấp của mình. Chỉ là một buổi lễ kỷ niệm mà phải học đủ thứ quy tắc cư xử, học thuộc hàng loạt các loại dụng cụ dùng bữa, từng cử chỉ nhấc tay, nâng ly đều phải đúng thủ tục. Tiếp đó còn phải nhớ tên và lý lịch toàn bộ những vị khách tham gia buổi tiệc rồi còn kèm theo tầng tầng lớp lớp quy củ. Trần Tử Băng nhìn Trần Tôn Duệ hết học cái này rồi nhớ cái nọ, không khỏi xót xa thay. Hiện tại cô không cần ôn nhảy nữa nên vô cùng rãnh rỗi, suốt ngày đọc sách, không đọc sách thì chơi game online hoặc ngồi bên cạnh xem anh học.


★ ✩ ✮ ✯ ✰ ☆ ⋆


Thời tiết lặng lẽ đi vào đông, nhiệt độ giảm, không khí trở nên lạnh lẽo. Sương mù quanh núi càng dày đặt, chuẩn bị chào đón từng cơn mưa tuyết sắp hạ phàm. Hai tuần nữa là đến buổi lễ kỷ niệm, căn biệt thự yên bình dần náo nhiệt và ồn ào hơn. Rất nhiều designer, stylist từ Pháp đến để thiết kế trang phục cho ba anh em Trần gia, đương nhiên Trần Tử Băng cũng được hưởng ké đặc quyền này. Mấy ngày qua, hôm nào Du Uyển Lan cũng gọi điện than buồn, tha thiết nói nhớ cô, mè nheo đòi cô cùng đi shopping mãi. Trần Tử Băng hết cách đành lấy cớ đã có thiết kế trang phục riêng để từ chối. Thật ra Trần Tử Băng không muốn hẹn với Du Uyển Lan, bởi vì mỗi khi ra khỏi biệt thự đi đâu đó, Trần Tôn Khải đều có trách nhiệm đi theo làm bảo kê cho cô. Thế sẽ tạo cơ hội cho hai người họ gặp nhau. Trần Tử Băng không muốn điều này xảy ra nên sau khi Trần Tôn Duệ kết thúc khóa học mau chóng trước dự định, anh cứ quấn lấy cô không rời, Trần Tử Băng càng chăm chỉ ở nhà cùng anh.




Thiết kế trang phục nam đơn giản hơn của nữ nên chỉ một tuần sau, Trần Tôn Duệ phải đi thử đồ, tiện thể chỉnh sửa lại mái tóc. Chiều hôm đó, sau khi cắt tóc, Trần Tôn Duệ tung tăng chạy về phòng cho Trần Tử Băng xem. Anh hồi hộp nhìn cô: “Trông con như thế nào?”

Trần Tử Băng nhìn qua mái tóc vừa mới cắt của anh, phần tóc lòa xòa đã được tỉa gọn, khoe đôi mày kiếm sắc nét, khuôn mặt cương nghị, càng hiện rõ. Trần Tử Băng thừa biết rằng Trần Tôn Duệ rất tuấn tú, nhưng càng nhìn kỹ càng thấy từng đừng nét trên khuôn mặt anh càng trở nên sắc sảo, hoàn mỹ như vị thần Apolo. Má Trần Tử Băng bỗng phiếm một lớp hồng nhẹ, cô vờ bình tĩnh gật đầu: “Ừm. Được.”


Nghe xong, Trần Tôn Duệ chu mỏ bất mãn, chạy ra ngoài. Đến tận tối anh mới trở về, tắm rửa xong, anh để đầu ướt bước ra ngoài, mang chiếc khăn đưa Trần Tử Băng rồi ngồi xuống sàn bên cạnh giường. Cô cầm chiếc khăn liền hiểu ý anh, cô ngồi trên giường cẩn thận lau khô tóc cho Trần Tôn Duệ. Làn tóc đã hơi khô, Trần Tử Băng với tay lấy chiếc lược chải qua cho anh, chợt anh quay người lại, ánh mắt mong chờ nhìn cô: “Mẹ nói thật lòng xem. Trông con thế nào?”


Trần Tử Băng chải tóc anh lại một lượt, phát hiện mái tóc của anh có chút ngắn hơn lúc chiều nhưng với mái đầu này, khuôn mặt của anh càng trở nên sáng sủa, nam tính cuốn hút. Trần Tử Băng gật đầu nói: “Được.”


Trần Tôn Duệ nghe câu trả lời, tổn thương vô cùng. Anh bỏ thời gian cả buổi chiều quý báu ở cạnh cô là để đi chỉnh lại mái đầu thật đẹp sau đó lượn khắp ngóc ngách trong biệt thự hỏi thăm từng người, ai cũng trả lời rất thật lòng.


Trả lời hai chữ là: “Đẹp trai.”


Ba chữ là: “Rất đẹp trai.


Bốn chữ chính là: “Vô cùng đẹp trai.”


Trần Tôn Duệ ủ rũ, trang trọng tuyên bố nói là không thèm ngủ chung với cô nữa. Thế là anh thực hiện hành động ‘không thèm ngủ chung’ to lớn của mình bằng cách chồng một đống gối ngăn giữa hai người rồi uất ức xoay lưng lại dỗi với cô. Trần Tử Băng tuy có chút ngạc nhiên với hành động trẻ con của anh, nhưng cô vẫn điềm nhiên nằm xuống bên kia bức tường gối. Kết quả năm phút sau, Trần Tử Băng bắt gặp ánh mắt tủi thân đáng thương của Trần Tôn Duệ. Anh ngồi bậc dậy, thiết tha nhìn cô, dè dặt: “Mẹ…cho mẹ nói lại lần nữa. Trông con như thế nào? Không được dối lòng!”
Trần Tử Băng dở khóc dở cười, cũng ngồi dậy, làm động tác ngắm nghía thật kỹ Trần Tôn Duệ rồi cười âu yếm: “Tiểu Duệ cắt tóc mới trông vô cùng bảnh trai!”


Nghe xong, anh rất hài lòng. Ban ơn đặc xá, phá vỡ bức tường gối, sán lại ôm cô, đôi mắt lấp lánh ý cười, môi mỏng cong cong hôn lên má cô một cái thật kêu: “Mẹ thật ngốc. Có thế thôi mà đến giờ mới nhận ra.”


Trần Tử Băng nhướng mày cười, ai lại vì một chuyện nhỏ nhặt mà giận dỗi như thế, vỗ cánh tay đang siết chặt mình: “Giờ thì đi ngủ, được chứ?”


Trần Tôn Duệ gật đầu đồng ý, ôm cô vào lòng, cả hai cùng nằm xuống bắt đầu chìm vào giấc mộng.
 


★ ✩ ✮ ✯ ✰ ☆ ⋆




Thời gian thấm thoát trôi qua, hai ngày nữa là đến buổi party, bộ dress của Trần Tử Băng cũng được mang đến. Với thân phận người yêu của Trần Tôn Duệ, thiết kế của cô cũng phải phù hợp với anh. Trần Tử Băng khoát trang phục lên người, đứng trước gương to ngắm nghĩa. Đường may bộ dress vô cùng tinh xảo, lớp vải thượng hạng trắng tinh với những điểm nhấn bằng ren đen ấn tượng, nhẹ nhàng ôm sát thân thể làm nổi bậc từng đường cong hoàn mỹ toát lên vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy lại quyến rũ vạn phần. Nhìn bản thân mình phản chiếu trong gương, Trần Tử Băng khá hài lòng. Mọi người xung quanh cũng nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, trầm trồ khen ngợi, tán thưởng không ngừng. Sau khi căn dặn designer chỉnh sửa lại những chỗ chưa vừa ý, Trần Tử Băng định trở về phòng thì gặp Trần Tôn Khải ở phòng khách. Anh mặc bộ trang phục Armani năng động, chiếc chìa khóa xe xoay vòng trên ngón tay, vui vẻ đến gần cô: “Hôm nay tôi rỗi rãi. Chúng ta có thể vào trung tâm mua sắm hoặc đi đâu đó chơi cả ngày.”


Trần Tử Băng không thèm nhìn anh, miệng nhếch lên nụ châm chọc. Trần Tôn Khải nhìn thái độ của cô, tổn thương lên tiếng: “Em cũng nên nể tình đếm xỉa đến tôi một tý chứ!”


Cô định cất lời từ chối, một designer từ sau lưng bước đến gọi nói trước: “Thưa cô Trần, ở chỗ chúng tôi có một mẫu thiết kế khác. Cô có thể xem qua không?”


Trần Tử Băng gật đầu, xoay người đi đến phòng thay đồ, Trần Tôn Khải cũng lẽo đẽo đi theo sau. Bộ dress được mang ra, đặt trên giá. Đó là một bộ dress trên gối màu hồng phấn bằng ren, được điểm lên một chiếc nơ hình chú cá rất đáng yêu. Nhìn mẫu thiết kế bống dưng Trần Tử Băng nghĩ đến Du Uyển Lan. Trần Tôn Khải bên cạnh dường như cũng cùng suy nghĩ cô, anh tiến lên chạm vào chiếc dress, bày tỏ nguyện vọng: “Bộ lễ phục này rất hợp với Du Uyển Lan. Hay là chúng ta mời cô ấy cùng tham dự buổi tiệc?”


Trần Tử Băng nghĩ, nếu có Du Uyển Lan đi cùng, cô sẽ có thêm đồng minh, chợt nhìn qua khuôn mặt tươi cười của Trần Tôn Khải, cô lắc đầu từ chối. Trần Tôn Khải vẫn giữ nụ cười trên môi: “Hành động từ chối của em là vô ích! Em có nghĩ nếu tôi tự mình tặng bộ lễ phục và nắm tay cô ấy đến buổi tiệc thì tình cảm của chúng tôi sẽ tiến triển rất thuận lợi không?!”


Trần Tử Băng nhìn bộ mặt yêu nghiệt của Trần Tôn Khải, trong lòng hận không thể rạch vài nhát lên đó. Cô lạnh lùng quay người: “Tôi sẽ tự mời Uyển Lan. Không phiền anh.”


Trần Tôn Khải nhìn bóng lưng cô từ đã rời đi, cười tự giễu. Quay sang bảo designer gói bộ dress lại, chuông điện thoại anh reo inh ỏi, anh vừa nghe máy vừa bước ra khỏi đó.



★ ✩ ✮ ✯ ✰ ☆ ⋆


 
Trưa hôm ấy Trần Tử Băng mượn xe của Trần Tôn Khải tự lái đến rủ Du Uyển Lan cùng đi dạo, còn tặng một bộ trang phục tạo ra một niềm vui bất ngờ cho Du Uyển Lan. Hai cô gái tí tởn, xông pha khắp các shop thời trang ở trung tâm thành phố. Khoảng hai giờ ba giờ chiều, cả hai dừng chân nghỉ mệt ở một trà quán ven đường. Trần Tử Băng nhâm nhi tách trà sen, chậm rãi kể cho Du Uyển Lan về buổi tiệc hai ngày tới của Trần gia và có ý mời cô cùng tham dự. Mắt Du Uyển Lan khuôn mặt chợt trở nên rạng rỡ, phấn khích hỏi: “Vậy Tôn Khải tham dự không?”


Trần Tử Băng thoáng im lặng, cô nhìn biểu hiện của Du Uyển Lan không khỏi thở dài rồi gật đầu. Đôi mắt to tròn của Du Uyển Lan càng trở nên lấp lánh, cô vui vẻ đồng ý. Trần Tử Băng chau mày, nghiêm giọng: “Uyển Lan à, cậu từng nghe về gia tộc họ Trần rồi chứ? Bọn họ có máu mặt trong giới hắc đạo. Đặc biệt là Trần Tôn Khải, hắn là loại công tử chơi bời đấy.”


Ánh mắt Du Uyển Lan thoáng vẻ tư lự, cô mút vài ngụm sinh tố, rồi ngẩng đầu đối mặt với Trần Tử Băng, mỉm cười: “Có lẽ cậu thấy tớ thật ngu ngốc nhưng tớ thật sự rất thích anh Tôn Khải. Rất thích….ngay từ lần đầu tiên gặp anh ấy ngoài đời. Giúp tớ nhé, Băng à…”


Im lặng, Trần Tử Băng cụp mắt, Du Uyển Lan thấy vậy đành đánh lảng sang chuyện khác: “Chúng ta đi thêm vài shop nữa nhé. Tớ cần thêm một vài phụ kiện cho lễ phục cậu tặng.”


Trần Tử Băng gật đầu, cả hai cùng thanh toán tiền nước rồi định cuốc bộ lượn thêm vài nơi bỗng dưng điện thoại Trần Tử Băng reo dữ dội. Một dự cảm không lành thoáng qua, cô vội vàng bắt máy. Nghe xong Trần Tử Băng hoảng sợ tột cùng, cô hấp tấp phóng lên xe bỏ lại một câu: “Xin lỗi tớ có việc gấp phải về trước.” Rồi nhanh chóng phóng về biệt thự để lại Du Uyển Lan ngơ ngác ở lại giữa phố.


Chiếc xe vượt đèn đỏ, chạy như điên trên con đường đông đúc. Ánh nắng chiều chốn đô thị không bị ảnh hưởng bởi thời tiết mùa đông mà cứ nóng bức chói chang, như nỗi lo lắng khôn cùng bao trùm lấy Trần Tử Băng. Vừa về đến biệt thự, cô chạy thẳng về phòng. Trần Tử Băng hít thở thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Bên trong, tại phòng ngủ, Trần Tôn Duệ đang nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp, im lặng nằm trên giường. Cô đến bên cạnh anh ngồi bệch xuống, nhìn chằm chằm người mặt áo blouse bên cạnh. Là người đàn ông khoảng trên dưới bốn mươi, khá cao ráo, mái đầu đã vươn vài sợi bạc, trên cổ còn treo ống nghe. Bác sĩ họ Lâm bị nhìn đến dựng cả lông tơ, giọng ôn tồn nói: “Tam thiếu gia bị choáng đầu nhưng huyết áp, tim mạch và thân nhiệt đều ổn. Có lẽ cậu ấy đang dần khôi phục trí nhớ. Trần tiểu thư đừng quá lo lắng.”


Trần Tử Băng thở phào nhẹ nhõm. Mọi người trong phòng đều thức thời lui ra ngoài, chỉ còn lại Trần Tử Băng yên lặng ngồi cạnh dường chăm chú nhìn ngắn dung mạo bơ phờ của Trần Tôn Duệ. Không biết qua bao lâu, mắt Trần Tôn Duệ khẽ động rồi từ từ mở ra đôi ngươi đen láy. Trần Tử Băng cảm thấy lòng nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vuốt mái đầu rối bù của Trần Tôn Duệ: “Anh làm tôi lo chết đi được.”


Trần Tôn Duệ không trả lời, chỉ khẽ nhíu mày nhìn cô. Ánh nhìn xa lạ ấy, Trần Tử Băng bàn tay của cô lập tức đình chỉ, khẽ ngỡ ngàng, trái tim dường như đập mạnh hơn, lòng cô trở nên nặng nề nhìn vào đôi mắt phượng hút hồn kia. Trần Tôn Duệ chầm chậm ngồi dậy, chớp chớp mắt vài cái liền lấy lại vẻ trong suốt, khóe môi cong lên, nhẹ giọng gọi: “Mẹ?!” Bất giác Trần Tử Băng thở phào ra, mím môi suy tư. Do ngồi ở tư thế quỳ quá lâu, chân cô tê rần, khi đứng lên thân hình liền lảo đảo vài cái. Trần Tôn Duệ thấy vậy liền nhanh chóng đỡ vai cô, đến khi cô đứng vững thì buông tay ra. Anh gọi người vào, rồi mỉm cười dịu dàng nhưng lời nói lại có vẻ xa cách: “Con không sao. Mẹ về phòng nghỉ đi. Ở đây đã có người chăm sóc con rồi. Mẹ yên tâm.”


Vừa dứt lời, một cô hầu bước vào. Trần Tử Băng gật đầu, đi ra ngoài. Cô nhấc điện thoại bàn gọi dì Hạ, nhờ sắp xếp cho cô một căn phòng ngủ khác rồi cúp máy, sau đó gấp gáp đến phòng khách, tìm vị bác sĩ lúc nãy.


Buổi xế chiều, mặt trời lặn, khuất sau rừng cây rậm rạp nên nơi đây cũng trở nên tối tăm, không khí càng lạnh dần. Gió chiều nổi lên, cây lá đung đưa xào xạc, hoa đào rơi lả tả, khắp sân không một bóng người chỉ còn âm thanh côn trùng kêu. Trần Tử Băng chợt thấy quạnh hiu, trong lòng thấy trống rỗng hoang mang khó hiểu. Trần Tử Băng lắc đầu, quẳng cái cảm xúc đó qua một bên, bước chân càng dồn dập. Phòng khách đã lên đèn, nhiệt độ bên trong ấm áp tách biệt với bên ngoài. Vị bác sĩ đang mang một cặp túi bên hông định ra về thì thấy Trần Tử Băng đến gần lên tiếng: “Xin lỗi làm phiền bác sĩ Lâm. Bác có thể nói rõ tình trang của Tôn Duệ được không?”


Bác sĩ Lâm dừng chân đồng ý rồi ôn tồn giải thích: “Như tôi đã nói. Tam thiếu gia đang phục hồi trí nhớ nhưng vẫn chưa hoàn toàn. Hiện trí nhớ của cậu ấy có lẽ đang ở độ tuổi 15 – 16. Còn về ký ức có lẽ cũng rời rạc chưa hoàn thiện.”


Trần Tử Băng ngẩng đầu: “Vậy nên cậu ta vẫn còn nhận tôi làm mẹ?”


Ông ta gật đầu, dặn dò thêm đôi ba câu rồi tạm biệt rời đi. Sau khi tiễn khách, Trần Tử Băng quay lại, chợt nhớ là không thấy Trần Tôn Khải từ chiều đến giờ, cô buộc miệng hỏi một người làm thì biết hắn cũng ra ngoài sau cô vài phút. Trần Tử Băng không quan tâm nhiều, xoay người đi tìm dì Hạ. Lát sau, cô được đưa đến một khu phòng khác dành cho khách. Tuy khu phòng không to lớn như của Trần Tôn Duệ nhưng cũng vô cùng rộng rãi. Đồ đạc của cô được chuyển đến từ lâu. Trần Tử Băng lần nữa thán phục năng suất làm việc của người nhà họ Trần. Sau khi đi mọt vòng quanh phòng, cô ngồi trên chiếc giường mềm mại, ôm chú mèo vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó, đầu óc cô thì lại bay đi tận đâu. Dary là tên của chú mèo, nó rất thông minh, phát hiện cô chủ không chuyên tâm vuốt ve cho mình, liền cắn vào bàn tay của cô. Trần Tử Băng bị cắn đau thoáng giật mình, nhìn xuống bộ dáng Dary cắn xong lại tỏ vẻ hối lỗi, đôi con ngươi màu lam to tròn đáng thương long lanh ánh nước. Trần Tử Băng không khỏi liên tưởng đến đôi mắt phượng cuốn hút lại thường hay ngấn nước, làm nũng của Trần Tôn Duệ, cô mềm lòng cười nhẹ, đặt Dary xuống giường rồi đứng dậy đi tắm. Sau khi tắm cô lấy lại sự lãnh đạm bình thường, một người một mèo cùng lên giường ngủ.




★ ✩ ✮ ✯ ✰ ☆ ⋆





 
Ánh trăng lưỡi liềm sắt nhọn mọc trên đỉnh trời, bị quấn quanh bởi từng dải mây khiến luồng sáng càng trở nên mờ mịt. Đang ngủ bỗng dưng Trần Tử Băng nghe thấy âm thanh cửa phòng khẽ mở. Mèo vốn là động vật nhạy bén, Dary nằm trong lòng Trần Tử Băng lập tức bậc dậy. Đôi mắt xanh trong đêm lóe sáng nhìn chằm chằm bóng người to lớn như ăn trộm, lén la lén lúc bước đến bên giường. Trần Tử Băng vô cùng cảnh giác chuẩn bị thế đánh úp cho cái vị du khách thần bí đêm khuya ghé thăm kia. Người đó bước đến gần không ý thức được nguy hiểm, ngồi xuống một bên khiến chiếc nệm mềm mại lúng xuống, Trần Tử Băng nhanh nhẹn trở người, một tay với chiếc đèn ngủ, tay còn lại bóp cổ, cùng cả người cố định tên kia bên dưới thân. Cầm chiếc đèn ngủ trên tay, giơ cao định đập mạnh xuống đầu đối phương. Trần Tử Băng bỗng nghe một giọng trầm ấm: “Mẹ????”


Trần Tử Băng giật mình, kịp dừng động tác giáng xuống. Ngón tay lần mò bật công tắc chiếc đèn ngủ. Ánh đèn màu vàng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của đỏ ửng của Trần Tôn Duệ bên dưới. Cô ngạc nhiên, cứng đờ người, tiếp tục ngồi trên người Trần Tôn Duệ , rồi cả hai cứ giữ cái tư thế kích thích đó thêm một lát. Nhờ tiếng kêu của Dary, Trần Tử Băng mới bừng tỉnh, vội vã leo xuống người anh, đặt chiếc đèn vào vị trí cũ, quay sang nhìn Trần Tôn Duệ, hơi cáu giận hỏi: “Anh làm gì ở đây?”
Trần Tôn Duệ nhìn thẳng vào mắt Trần Tử Băng, thật thà trả lời: “Con sợ mẹ ngủ một mình sẽ buồn nên qua ngủ cùng.”


Cô lắc đầu: “Không thể. Anh lớn thế này rồi. Không thể ngủ chung.”


Trần Tôn Duệ nũng nịu than vãn, bộ dáng liệt sĩ hy sinh làm việc lớn: “Sáng nay con bị bệnh thế mà trời lạnh rét người vẫn bất chấp đến ngủ cùng mẹ vì sợ mẹ cô đơn. Mẹ xem tay con còn lạnh cóng đây này.”


Nói rồi anh lấy đôi bàn tay to lớn bao trọn tay của Trần Tử Băng vào trong. Hơi ấm từ đôi tay của anh truyền đến, lòng Trần Tử Băng cảm thấy vị ngòn ngọt như được rót mật. Cô liếc xéo anh phản bác: “Rõ ràng tay anh còn ấm hơn tay tôi.”


Trần Tôn Duệ gật đầu: “Vậy nên hãy để con ngủ cùng sẵn tiện sưởi ấm cho mẹ.”


Trần Tử Băng nghẹn họng. Trần Tôn Duệ không để cô nói thêm lời nào, ôm cô vào lòng rồi ạch một cái nằm xuống. Chợt nhìn thấy Dary nhảy lên từ phía sau lưng Trần Tử Băng, dường như nó có âm mưu lên ngủ ké, Trần Tôn Duệ liền dũi tay đẩy chú mèo tội nghiệp một cái lọt  khỏi giường rồi sau đó là tiếng mèo kêu bi phẫn. Nghe vậy, Trần Tử Băng bên trong lòng ngực Trần Tôn Duệ ngẩng đầu: “Cái gì vậy?!”


Trần Tôn Duệ cười hiền hậu: “Con mèo của mẹ thật thông minh. Nó rất tử tế nhường giường cho hai mẹ con ta ngủ đấy mà.”


Trần Tử Băng: “…”



Thế là vẫn như mọi khi, Trần Tôn Duệ ôm Trần Tôn Khải, hai người ngủ một cách ngon lành đến hôm sau. Thật trong sáng đến độ tác giả cũng thấy đắng lòng. Trong đầu tác giả tốt bụng ngây thơ âm thầm sắp xếp một cuộc H hoành tráng cho hai người sau này.




Hết chương 11
 
 

[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 11

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 4
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 10
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 5
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 1
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh-