Chap 3: Khởi đầu của sự thất vọng
Thành phố ồn ào náo nhiệt , màn đêm buông xuống , bầu trời âm u , không khí ngột
ngạt lan toả ra bốn phía . Bao trùm tất cả mọi nơi. Ở trung tâm của thành phố Hà
Nội , các cửa hàng lớn vẫn không có gì thay đổi , đèn điện sáng rực rỡ .
Cảm giác lạnh lẽo mà ban đêm mang lại càng khiến cho tiếng bước chân dồn dập ,
tiếng gọi í ới của y tá ở bệnh viện Bạch Mai thêm phần đáng sợ :
- Bác sĩ , mau cứu con trai tôi . Làm ơn .
- Bác sĩ , không xong rồi , người này mất máu nhiều quá .
- Trời ơi , chuyện gì đã xảy đến với cô ấy ?
- Bác sĩ , bên này có bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch .
Thật ra dù đêm hay ngày thì bệnh viện Bạch Mai vẫn luôn ồn ào như vậy . Cũng dễ
hiểu thôi , đây là bệnh viện lớn nhất thành phố , các bác sĩ ở đây đều rất nhiệt tình .
Cũng chính vì lý do đấy mà Kim Ngưu có mặt ở đây . Máu của cô và mẹ trái chiều
nhau , hồi mới sinh cô ra còn suýt mất mạng . Cô bị bệnh bẩm sinh nhưng gia đình
lại khó khăn nên không đủ tiền chữa dứt điểm , sức khoẻ cô rất yêu , luôn phải đi
khám định kỳ mỗi tháng nhưng ban ngày cô bận phụ mẹ bán hàng và tìm việc làm
nên chỉ có thể đến đây vào ban đêm :
- Đúng là hỗn loạn . Không thể tin nổi mình nhìn cảnh này đến nỗi phát ngán . Bác sĩ
đúng là tài thật , sao không cho chết quách đi .
Vừa lê chân đi một cách mệt nhọc cô vừa lầm bầm chửi rủa . Thắc mắc thế thôi chứ
trong đầu cô thừa biết , cứ nói là bác sĩ ở đây nhiệt tình lắm nhưng chẳng phải mỗi
khi vào cô đều phải cắn răng nói lời tạm biệt với tiền đấy sao , ấy thế mà bệnh
không khỏi lại còn nghe câu quen thuộc đầy trế giễu '' lại là cô sao ? '' hay '' lại đến
nữa à ? '' hoặc '' ít tiền mà cũng chăm đến đây nhỉ ? Sang ha '' . Nếu không phải bị
ép thì có chết cô cũng không tiêu tiền vào việc khám sức khoẻ vô ích này đâu , chết
sớm thì có làm sao nào . Bỗng bước chân của cô khựng lại , đôi mắt nâu to tròn liếc
về phía ông bác sĩ và chàng trai trước mặt :
- Vi là người có nhóm máu AB- Rh âm tính rất hiếm . Số máu dự trữ cũng đã hết
thưa anh . Ngoài việc để người thân cung cấp máu thì không còn cách khác .
- Ông thừa biết cô ấy là trẻ mô côi .
- Vậy ... xin lỗi chúng tôi đã cô gắng hết sức .
- Ông định để bệnh nhân chết vì thiếu máu ? Nói để ông biết , nếu Tường Vi có mệnh
hệ gì , bệnh viện này cũng không yên đâu .
- Kết thiếu gia ...
Ông bác sĩ chưa kịp nói hết câu thì giọng lanh lảnh của Kim Ngưu chen ngang :
- Nếu hiến máu cho cô ấy thì người hiếm máu sẽ được tiền chứ ?
- Nói là hiến thì tự nguyện nhưng nếu muốn bán thì cũng không thành vấn đề .
- Tôi có nhóm máu Rh- . Tôi sẽ bán máu . Nhưng tôi giúp bệnh viện an toàn , giúp
bệnh nhân sống lại . Tôi có thể hưởng lợi nhuận từ 2 bên không ?
- Chuyện này ...
Người con trai khi nãy không chần trừ :
- Được .
Kim Ngưu hí hửng , nở nụ cười tươi rói nhìn bác sĩ :
- Vậy mau lấy máu của tôi đi . Chậm trễ bệnh nhân sẽ không qua khỏi đâu .
- Đi theo tôi .
Khi bóng dáng 2 người đi khuất , Ma Kết như chút được gánh nặng trong lòng ,
gương mặt anh nộ rõ vẻ lo lắng . Nếu không nhờ Tường Vi thì người đang nằm trong
kia phải anh , người đang đứng giữa sự sống và cái chết đáng ra phải là anh .
----------------------------------------------------------------------------------------------
Kim Ngưu đang ở phòng lấy máu , trong lòng cảm thấy rất vui sướng khi sắp có một
khoản tiền lớn mà không mẩy may quan tâm đến sức khoẻ của bản thân . Đôi mắt
thâm quầng và mệt mỏi cũng được niềm vui che giấu đi . Cô đưa tay về phía y tá :
- Cô đừng lo . Mạng người quan trọng hơn . Cứ lấy máu của tôi đi . Không sao đâu .
- Thật chứ ? Sức khoẻ cô không tốt mà .
- Ây gu . Tôi đã nói không sao rồi .
Cô nở nụ cười tự tin với cô y tá . Và cũng không chần trừ thêm , mũi tiêm ngay tức
khắc đâm vào tay cô đau buốt . Khi đã lấy đủ số máu cần dùng , cô y tá rút kim tiêm
ra ngoài rồi băng bó cánh tay . Kim Ngưu lắc đầu vài cái , chả hiểu tại sao cô lại
chóng mặt , mọi thứ xung quanh cứ quay cuồng :
- Xong rồi , giờ cô có thể đến gặp bác sĩ để lấy thuốc bồi bổ máu ...
- Ơ , này cô gì ơi ... Mau tỉnh lại đi . Không xong rồi , bác sĩ bác sĩ .
Kim Ngưu không còn đủ sức để mở mắt hay ngồi dậy . Cô chỉ kịp nghe tiếng gọi bác
sĩ quen thuộc của cô y tá rồi ngất lịm đi . Chà , cảm giác không biết xung quanh
đang xảy ra chuyện gì cũng đâu khó chịu mấy .
Những tia nắng ấm áp buổi sang len lỏi vào căn phòng đậm mùi thuốc , chiếu vào
gương mặt nhợt nhạt của Kim Ngưu . Cô bất giác cau mày , theo phản xạ đưa tay
lên che ánh nắng thì khựng lại . Đau , chỉ mới định động đậy mà tay đã đau như vậy
. Toàn thân dã dời , Kim Ngưu từ từ mở mắt nhìn cánh tay đang được truyền nước
của mình :
- Ôi trời . Gì thế này ? Mình đang ở đâu đây . Cái mớ này là sao ?
Cô thấy quần áo đã được thay thế bằng bộ đồ bệnh nhân . Cái mùi thuốc men làm cô
ghê tởm . Sinh vật lạ đang ngồi ghế đối diện chiếc giường cô đang nằm khiến cô
ngạc nhiên hơn cả . Đôi mi anh khép lại như đang ngủ , cả thân hình vạm vở tựa vào
tường . Đôi môi mỏng , mi mắt dài , sống mũi cao , lông mày đậm như kẻ , làn da
hơi ngăm khoẻ mạnh , mái tóc cắt tỉa gọn gàng chuốt keo màu đen khác hẳn với mấy
hot boy bù xù mà cô từng thấy . Đây mới gọi là đẹp rạng ngời mà không chói loá .
Như một thói quen , Kim Ngưu tìm kiếm balô đang đựng chiếc máy ảnh cô vẫn hay
mang bên người . Nhưng kỳ lạ thay , chiếc balô bò mà cô yêu thích đã không cánh
mà bay .
Tiếng sột soạt khiến Ma Kết không thể nào ngủ thêm , cả đêm hôm qua đã phải làm
việc suốt , sáng lại vội vã đến thăm ân nhân cứu mạng Tường Vi . Không hiểu tên
ác ôn nào không cho anh nổi 15 phút chợp mắt . Anh nhíu mày nhìn về phía Kim
Ngưu :
- Cô tỉnh rồi ?
- Vâng . Anh thấy chiếc balô tôi mang theo đâu không ? Mà anh là ai ? Tôi ngủ bao
lâu rồi ? Còn nữa còn nữa , số tiền tôi nhận được khi hiến máu đâu ?
Ma Kết cố giữ thái độ bình tĩnh để nhớ lại những câu hỏi dồn của Kim Ngưu :
- Balô của cô bên trong không có gì quan trọng nên tôi để đâu đó rồi . Tôi là người
nói sẽ đưa tiền cho cô . 3 ngày rồi cô chưa tỉnh .
- Ồ . Hả ? Cái gì ? Anh nói bên trong balô không có gì quan trọng sao ?
- Ừ . Ngoài 1 chiếc máy ảnh ra còn gì ?
- Anh có biết chiếc máy ảnh đó là gì đối với tôi không ?
- Tôi sẽ đền .
Hờ . Hắn nói đền là xong chuyện đấy . Máy ảnh bố cô để lại nói đền là đền được ư ?
Cô nuốt nước bọt , thở hắt ra , cố kiềm chế bản thân phải bình tĩnh . Nhất định , về
nhà mới được khóc . Cũng chỉ có thể về nhà mà dằn vặt bản thân thôi , một cô bé
nhà quê thì có thể làm gì một thiếu gia chứ ? Nói chung , không cần phí lời thêm :
- Cho tôi xin số tiền mà tôi bán máu có được .
Ma Kết hơi nhích người , nhìn vào chiếc phong bì trên bàn :
- Đấy là số tiền của bệnh viện , nghe nói sức khoẻ cô không tốt , phải khám định kỳ
thường xuyên , vậy nên từ nay về sau cô có thể đến đây khám miễn phí .
Kim Ngưu tròn mắt kinh ngạc , cô không tin vào tai mình . Không thể tin là từ nay về
sau cô có thể lui tới đây mà không mất tiền . Đúng là còn sướng hơn cả lên trời .
Nghĩ đến thôi cô còn giống dám :
- Anh .... anh nói thật chứ ?
- Ừ .
Kim Ngưu không kìm chế nổi , giật ống truyền nước khỏi cánh tay . Cô chạy tới ôm
chầm Ma Kết , cười rạng rỡ như chưa từng ốm đau . Anh cảm nhận được cả bộ ngực
đầy đặn của Kim Ngưu và mùi đàn bà mà xưa nay chưa từng tiếp xúc gần tới vậy .
Hành động này của Kim Ngưu khiến anh bất giác cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng
cũng chẳng nỡ hất ân nhân của Tường Vi mà quát :
- Cảm ơn , cảm ơn anh nhiều lắm ... Ơ , nhưng mà ... Còn tiền anh sẽ đưa tôi đâu ?
Đống trên bàn chỉ là của bệnh viện thôi mà .
Ma Kết nhíu mày , hơi nghiêng đầu như muốn thông báo với cô rằng anh đang khó
chịu về chiếc ôm này :
- À , xin lỗi . Hì hì .
- Không sao . Tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cô .
- Tiếc thật , tôi không có tài khoản tiền .
Ma Kết khẽ thở dài . Người con gái này đúng là phiền phức . Lòng tham không đáy
cũng không ngại che giấu đi . Không khiêm tốn , lại còn rất tự nhiên . Hạng người
này anh cũng không muốn dây dưa nhưng đành chịu thôi . Rút một tấm danh thiếp
từ trong túi áo đưa về phía cô :
- Ở đây có ghi số điện thoại và thông tin của tôi . Liện lạc với tôi sau khi ra khỏi
bệnh viện .
- Không xong rồi . Tôi phải về đây . Nhất định mẹ sẽ lo cho tôi lắm .
Kim Ngưu vội vã giật tấm danh thiếp từ tay Ma Kết , lấy phong bì đặt trên bàn cạnh
giường rồi chạy đi mất . Cũng không quên để lại lời đe doạ :
- Nếu danh thiếp là giả , tôi nhất định không tha cho anh . Tạm Biệt .
Ma Kết chỉ biết nhún vai lắc đầu . Cũng theo sau Kim Ngưu bước ra ngoài nhưng đôi
mắt đen láy dừng lại ở góc phòng , đằng sau cánh cửa là chiếc balô bò . Thì ra nó ở
đây . Trợ lý của anh cũng vừa đi tới , trên người mặc một bộ vest lịch sự, mái tóc
nâu chuốt keo vuốt ra sau :
- Thiếu Gia , cô Tường Vi muốn gặp thiếu gia .
- Ừ . Cầm chiếc balô đó theo .
Nói rồi anh sải bước đến phòng vip trên tầng . Dáng người anh cao cao , khắp người
anh toả ra sự u buồn cô đơn và lạnh lẽo kỳ lạ . Âu Phong đến chỗ chiếc balô bò , đeo
vào người rồi cũng đi theo Ma Kết lên tầng . Âu Phong làm việc cho Ma Kết đã lâu ,
anh đã quá quen với thái độ lạnh lùng của Ma Kết và cũng hiểu trong đầu ông chủ
của mình nghĩ gì .
End chap 3