Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 (Fanfiction) Thiên thần và ác quỷ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Kyo Yami
Học sinh chưa nhận lớp
Kyo Yami
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2
Birthday : 19/08/2000
Join date : 30/04/2015
(Fanfiction) Thiên thần và ác quỷ Empty
Bài gửiTiêu đề: (Fanfiction) Thiên thần và ác quỷ   (Fanfiction) Thiên thần và ác quỷ Icon_minitimeThu Apr 30, 2015 2:53 pm

Tên truyện: Thiên Thần và Ác Quỷ.
Tác giả: HanNaBin
Thể loại:
 Action, Drama, Fantasy, Romance

Số chap: 23 chap + 2 ngoài truyện.
Disclaimer: 12 chòm sao.
Tình trạng: Đã hoàn thành

--------------------------------------------------------------------------------------
Mở đầu: Cuộc chiến 1000 năm trước.

Hãy nói cho ta biết...

Đây là mơ...

Hay là tương lai...

hay chỉ là ảo ảnh...

không! Có thể đây là hiện tại của tất cả chúng ta...


Dù là gì chăng nữa...

Không thể cưỡng lại thời gian.

Một tâm hồn tan vỡ.

Một lời hứa không thể thực hiện...

nước mắt cũng đã cạn khô.

...Và con tim mỗi chúng ta...Tan vỡ...


" Phải chăng ngay từ đâu người đã tính như vậy...?"

"..."

" Hay do mình ta nhận lầm?"

"..."

" Ta chưa bao giờ ghét ngươi cả...Dù người là kẻ bẩn thỉu..."

"..."

" Dù biết sẽ có ngày thế này...Ta đã từng muốn từ bỏ..."

"..."

" sai lầm nối tiếp sai lầm..."

"..."

"...Ta đã hứa với người đấy rồi..."

"..."

" Sẽ không còn đau khổ hay cái chết..."

"..."

" Nếu ta không giữ lời...Ta cũng sẽ không còn nữa!"

"..."

Nụ cười thường trực trên đôi môi ấy...

" So với kẻ sống cả ngàn năm như ngươi...Thời gian chỉ là giấc ngủ trưa ngắn ngủi..."

Và tất cả đã chấm dứt...Khi cánh cửa đóng lại...Bóng tối lụi tàn...Ánh sáng lại bao trùm thế gian này.

Những vùng đất hoang tan

Những vũng lầy đầy máu tanh

Những xác chết chất thành đống

Những đau thương lẫn mất mát còn sót lại...

Và những sinh vật ấy vẫn tiếp tục sống và tồn tại.

Những mảnh ghép của quá khử đã dần phai nhạt theo thời gian.

Và ở nơi nào đó vẫn vang lên tiếng hát thê lương ...

" Nếu gặp lại lần nữa...Ta sẽ giết em bằng chính đôi tay này..."

"...Nếu điều đó thành sự thật...Cái chết không còn đáng sợ.."

" Chỉ tiếc ta không còn nhìn thấy nhau"

-----------------------------------------------------------
Chap 1:Thánh địa Thiên Đường.


Thiên Đường - Thánh địa chỉ có những người được thần chọn mới được bước chân vào. Và chắc chắnrằng khi đã vào rồi, bạn chỉcó thể là người đã chết . Đó là nơi không một vết nhơ bẩn. Ngày cũng như đêm, bao trùm là ánh sángcủa thần mặt trời, nhữngngôi sao lấp lánh của thần mặt trăng. Những dòng suối lung linh kì ảo, những khóm hoa luôn tươi tắntỏa hương thơm ngát. Và kẻthống trị ở đây là những sinh vật xinh đẹp mang trên lưng đôi cánh trắng ngần. Họ được gọi là ThiênThần.


Nơi cao nhất ở đây là nơi ngự lãm của vị Đại thiên thần - Đứa con của chúa trời, một tòa lâu đài làm bằngđá thạch anh trắngdát vàng. Ngài ngồi trên bục cao nhất, đôi cánh rộng lớn thu gọn lại sau lưng, đôi mắt chăm chăm nhìn vào những tờ giấy màu vàng sạm đặt trên bàn. Hàng lông mày khẽ rủ xuống động đậy theo nhịp thở của lồng ngực. Khi tiểu Thiên Thần bưng đến cho Ngài một tách nước suối thiêng của Thiên Đường, Ngài dừng mắt nhìn vào những tờ giấy, hàng lông mày giãn rộng, những ngón tay cầm vào quai tách, khẽ nõi.


" Ngươi có thể thôi nhìn lén ta được không? Nó làm ta phát bệnh." Người tỏa đầy ánh hào quang ấy....


" Hơ, tiểu thần đã thất lễ rồi..." Cô ta run sợ chăng hay đang ngại ngùng.


" Ngươi lui ra đi!"...Một kẻ thật sự kiêu ngạo.


Tiểu thần vội vàng tung đôi cành và bay đi mất và khuôn mặt của nàng ta đỏ ngặt.


" Ôi chao, người lại bắt nạt mấy tiểu thần bé nhỏ của ta à?"


Người con gái xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc ánh bạc, đôi mắt đầy bí ẩn và thân hình quyến rũ. Nàng chạm bàn chân nhẹ nhàng xuống mặt sàn se lạnh. Sải cánh thu lại và khẽ tan biến như những hạt bụi lấp lánh li ti hoà vào không gian, lưng trần trắng nõn lộ ra sau đôi cánh. Làn môi nàng khẽ nhoẻn cười, nàng nói mà như đang hát, một giọng hát nhẹ nhàng và du dương.


" Thiên Bình, người có vẻ rảnh rỗi tới thăm ta nhỉ?" Giọng nói bình thản, tay cầm tách trà nhâm nhi.


Thiên Bình tiến lại gần, ngồi lên chiếc bàn, khẽ ghì tay xuống mặt bàn nói: 


" Có vẻ đến tôi cũng không thể cưỡng lại được nét đẹp hào nhoáng của ngài đấy, Bạch Dương!" Thiên Bình khẽ cười khẩy.


"Ngươi thật to gan..."


Bạch Dương giương đôi mắt lên nhìn Thiên Bình, và nàng cũng chẳng ngần ngại nhìn lại bằng đôi mắt tự tin đầy kiêu hãnh kia. Nhưng trong cái vẻ mặt kiêu ngạo kia của Thiên Bình lại phang phất một chút tình cảm, cái cảm giác vấn vương đang trên đôi mắt của nàng. Nàng lại cười, chỉ mím nhẹ một cách lặng lẽ. Thiên Bình lại nói, nàng nhắm nghiền đôi mắt lại như đang tưởng nhớ một hình dung.


" Thôi bộ mặt đấy đi, người nên tập cười nhiều hơn, sẽ chẳng lâu nữa, người sẽ không thể cười được nữa đâu!" Thiên Bình bỏ đi, để lại sau những điều bất an trong BạchDương.


*****


Sâu thẳm trong khu rừng thiêng là một nhà thờ cổ kính, hương thơm luôn tỏa ra từ đây. Đây cũng là nơi các linh thú trú thân. Giữa khoảng đất trống vắng, những khóm hoa mọc đều trên những bãi cỏ thấp như những tấm thảm xanh chỉ để lộ con đường mòn nhấp nhô sỏi đất màu nâu sẫm. Những con sói bạc xếp thành hàng dài thẳng tắp đi trên con đường ấy, luồng gió thoảng thổi bay những cánh hoa và hương thơm nhè nhẹ.


" Kim Ngưu..." Giọng nói vang lên,cô gái với mái tím tóc tím nhạt, cầm trên tay cây trượng với quả cầu tiên tri đó là Cự Giải - Nữ thần canh giữnhà thờ chúa linh thiêng.


" Cô đã thấy gì rồi?" Mái tóc nâu khẽ bay, giọng nói dịu dàng tựa như làn gió nhẹ thổi đó là Kim Ngưu.


Cự Giải im lặng hồi lâu nhìn về phía bức tượng vị chúa tối cao ánh mắt toát lên về buồn rầu lo lắng.


" Không lâu nữa, hắn tỉnh lại và..."


Chỉ lặng nghe những điều Cự Giải nói, Kim Ngưu có thể đoán được phần nào, cô vuốt ve con sói bạc của mình, và bước đi về phía xa, nơi cánh rừng xanh bất tận, chỉ cóhoa với cỏ và làn gió lay động, những con vật sống hòa thuận với nhau.


*****


Một đỉnh đồi của thiên đường, nơi có thể nhìn thấy mọi quang cảnh, có một vị thần đang nằm ườn thoải mái. Mái tóc của cônhư một ngọn lửa đỏ rực tỏa ánh hào quang khiến bao kẻ khiếp sợ. Nhưng nỗi khiếp sợ ấy lại đang lười biếng nằm ườn trên mặt cỏ, hai đôi chân vắt chéo chữ ngũ, mắt nhìn thẳng về phía bầu trời toả nắng với những đôi cánh Thiên Thần bay từ đằng xa. Nàng khẽ mở mắt lại nhắm trong yên bình, muốn ngủ lại không thể ngủ được, đầu óc nàng mơ màng những suy nghĩ mông lung.


" Chị Sư......." Một vị thần bé nhỏ xinh xắn mãi tóc xõa tung bay đến và đạp luôn xuống người cô.


" Tiểu Mã em làm cái gì vậy?" Cô bật dậy và hét toáng lên.


Nhìn gương mặt tươi cười của Nhân Mã khiến cô không thể tức giận được nữa.


" Xí, em tìm ta có việc gì?" Cô nhăn mặt hỏi.


Nhân Mã gãi gãi đầu, lại cười toe toét: " Em quên rồi!"


" Bụp!!!" Sư Tử cốc vào đầu Tiểu Mã một cái, cô thét lên " Á!"


" Thật không trông chờ gì được ở em!" Sư Tử chỉ ngón tay lên trán Nhân Mã và nhẩm đọc gì đấy.


" Đi thôi" Sư tử đứng dậy, phủi lại bộ giáp vàng của mình và kéo tay tiểu Mã đi.


Tất cả cư dân của Thánh Địa vẫn sống trong yên bình mà hoàn toàn không biết. Những bóng đêm của quá khứ đang kéo về. Thảmhọa của 1000 năm trước lại sắp tái diễn một lần nữa. Những ngọn lửa sẽ lại cháy rực ở một nơi đâu đó trên thế gian này, cái chết lại sắp tràn ngập, những cái chết rồi lại phải chìm trong quá khứ đau thương. Dường như quá khứ cứ đeo đuổi họ mãi, không thể dứt ra, cứ chìm dần, chìm trong chết lặng rồi tan biến trong hư vô của một thời bình yên và hạnh phúc.

---------------------------------------------------------------------
Chap 2: Lâu Đài hắc ám.


Trái ngược với Thánh Địa của Thiên Thần thì vùng đất Hắc Ám lại là " Thiên Đường" của Ác Qỷ. Những rừng cây tồn tại trong bóng đêm bao trùm, những bông hoa héo sắc và thứ duy nhất tồn tại được là những bông hoa hồng đen. Nơi đâu cũng là màu đen u ám và tối tắm. Những chiếc đèn leo lét trên những chiếc cột treo đầu lâu. Và nơi đây luôn đầy dãy những con dơi, chúng thường kêu " Kéc..kéc..." mỗi khi có tiếng động, hay những con chó ba đầu lồng lộn nên khi chúng nhìn thấy gì đấy. Còn những bộ xác không ngừng chuyển động, những cái đầu đứt gần nửa luôn lắc bên nay sang bên kia, chúng nhìn với đôi mắt lồi thấy hắn cả con ngươi. 


Đó chỉ là một phần của vùng đất Hắc Ám. Lâu đài Hắc Ám nơi " Hoàng Tử" đang say ngủ cả ngàn năm đang yên giấc. Những màng nhện chằng chịt, những dàn hoa hồng đen leo kín cả cửa ra vào. Và nơi này đang chứa đựng những con quý mới, những kẻ làm nên trang lịch sử mới cho vùng đất lời nguyền này.


" Hehe, không ngờ vị vua của chúng ta lại ở một mình trong tòa lâu đài to lớn như vậy..." Hắn la lên vui sướng


" Nhìn kia, tuyệt quá, toàn hoa hồng đen..."


" Ngươi không thể im đi được à?" Chàng trai với mái tóc vàng hét lên, tất cả chìm trong im lặng .


" Xử Nữ, ngươi không cần tức giận vậy đâu, cứ để Song Tử vui mừng đi...Chào đón vị vua của chúng ta thức tỉnh..."


Xử Nữ, quay mặt đi không nói lời nào nữa.


" Á, đau quá!" Giọng nói nhỏ bé làm tiêu đi cái im lặng ngột ngạt.


" Song Ngư, người thật hậu đậu!"


" Tôi...xin lỗi, Bảo Bình!" Song Ngư sợ hãi co người lại, bước lùi ra xa.


Nơi đây bao quanh là dây hoa hồng đen, mỗi chiếc gai đều chứa chất độc chết người. Xử Nữ đưa tay lên, đồng loạt tất cả dãy hoa hồng đều lụi tan thành cát bụi, để lại đằng sau là chiếc cổng sắt to lừng lững. Hắn lùi lại, nhìn vào bàn tay mình rồi lại chìm trong yên lặng.


" Đi lối này!" Bảo Bình - anh chàng với mái tóc bạch kim xinh đẹp, gương mặt lanh tanh không chút biểu cảm, đôi mắt màu hổ phách quyến rũ.


Tất cả đều đi theo, họ đi qua từng ngõ ngách trong tòa lâu đài, tất cả như mờ ảo với vài chiếc đèn dầu nhỏ. Đi qua biết bao nhiêu cánh cửa, những căn phòng trống rỗng đầy bụi và màng nhện. Những con dơi treo ngược mắt lóe sáng khi nhìn thấy họ rồi lũ lượt bay đi. Chúng kêu ngập không gian, chúng vui sướng hay hoảng sợ. Những con dơi kia đã chờ đợi cả mấy trăm năm qua, chờ đến một ngày có kẻ xuất hiện để xua đuổi chúng và tìm thấy một kẻ đang chìm trong giấc ngủ ngàn năm.


" Đến nơi chưa vậy? Chán qua đi...!" Song Tử mặt xị xuống không ngừng càu nhàu.


" Ngươi còn nói nữa ta ném ngươi xuống kia chết luôn đấy!" Xử Nữ nhìn với con mắt hình viên đạn đầy sát khí chĩa về Song Tử.


Còn Song Ngư bé nhỏ luôn lủi thủi đi một mình, cô bé không ngừng run lên vì sợ hãi, cái lạnh lẽo đến gai người của nơi đây.


" Đến rồi!" Bảo Bình đột nhiên dừng lại trước cánh cửa lớn.


Kẻ đó tiến lại gần, dùng một ngón tay đẩy cánh cửa ra, tất cả dường như sáng bừng lên. Tất cả cánh cửa mở toang, cùng hương thơm kì lạ từ căn phòng.


" Cả ngàn năm mà vẫn sạch sẽ dữ!" Song Tử thốt lên đầy ngạc nhiên, hắn bước vào đầu tiên và..." Rặc..Ầm"


Song Tử đã bị rơi xuống hố : " Úi cha ơi, kéo ta lên cái, đau chết mất...!!!"


" Mặc kệ hắn đi!" Xử Nữ nói rồi bước tiếp.


Và chỉ còn lại Song Tử:" Ê, bọn bây kéo ta nào...Ê...Lũ điếc kia...!"


Họ tiến gần đến chiếc vòng tròn ma thuật, cơ thể của người thanh niên bị cắm một thanh giáo chữ thập đã bám dích đầy bụi.


" Rốt cuộc ta cũng đã chờ được tới ngày này, vị Vua xinh đẹp của chúng ta...!"


Bảo Bình kéo Song Ngư lại gần và nói: " Ngươi hãy rút cây giáo đó ra!"


Song Ngư bối rối và sợ hãi, cơ thể cô vẫn run lẩy bẩy.


" Mau lên! Hãy nhớ ngươi là do ta mua về, ta nói gì ngươi cũng phải làm!" Bảo Bình giận dữ gào lên. 


Bàn chân nhỏ bé run sợ, tiểu Ngư bước từng bước lại gần phía vòng tròn. Khi chạm vào cơ thể, cô như bị điện giật càng vào sâu lại càng đau. Nước mắt cô tuôn rơi, cắn chặt môi chịu đựng.


" Hự...nó chắc quá!" Song ngư chạm vào cây thánh cố gắng rút mà không được.


Đột nhiên, " kẻ đó" lao tới phía Song Ngư:" Lũ các ngươi ta tới đây!"Song Tử hét lên.


" A...a...Á..." Sức bay quá mạnh hắn khiến Song Ngư cùng cây giáo bay lộn vài vòng luôn. Còn hắn..." Xẹt...xẹt..."," Hô...hơ...ha...AAAAA...." Song tử bị giật cháy đen thui:" Hic...hu mái tóc nâu óng mượt của ta...khuôn mặt mĩ miều của ta...hu..hưc" Ngỏe luôn.


" Hắn thật ngu ngốc!" Bảo Bình phán và Xử Nữ gật đầu lia lịa.


Đột nhiên trời đất rung chuyển, tất cả sắc khí đen ùa về tụ tập tại người thanh niên kia. Lốc xoáy bao trùm lấy thân thế đó.Song Ngư và Song Tử sợ hãi ôm lấy nhau. Càng lúc càng mạnh, như hố đen muốn nuốt chửng tất cả. Những bức tường bị phá nát, cây cối ngoài kia bị cuốn theo. Mọi thứ như không thể trụ vững cho tới khi nó ngừng hẳn.


Và khi kẻ sặc màu đen kia đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu dần hé mở sau hàng mi dài cùng mái tóc đen óng. Hắn không nói gì, hắn nhìn trông vô thức, đôi mắt không loé lên những tia sáng của sự sống. Cái dáng cao gầy chìm trong tấm áo vải đen tối, rách nát và cũ kĩ. Những cái bóng đen tụ tập dưới chân hắn, bàn tay động đậy như tiếng khớp nối kêu rắc... rắc... Hắn bắt đầu hít đều, tiếng thở mạnh dần, căng tràn lồng ngực, khí đen đột nhiên biến mất. Cả căn phòng chợt sáng bừng ánh lửa đỏ hồng.


"Ngài đã quay trở lại với thế giới này rồi, vị chúa tể của bóng đêm!"


" Ngươi là ai?" chiếc miệng khẽ rung lên, âm thanh như vang vọng mãi trong đầu.


" Thần là bầy tôi trung thành của ngài, Ma Kết!" Hắn quỳ xuống, hôn lên đôi tay vị vua của hắn tỏ lòng kính trọng.


Bóng đêm như reo mừng sự trở lại của hắn. Cả khu rừng như rít lên những tiếng rùng rợn, những con dơi bay loạn xạ, những thây ma múa may điên cuồng. Những kẻ vui sướng vì đã phải đợi quá lâu cho sự hồi sinh của vị Vua này. Một vị vua đã từng chìm trog quá khứ lại bắt đầu trỗi dậy từ trong bóng đêm. Hắn lặng lẽ như một bóng ma rồi lại gây nỗi sợ kinh hoàng cho mọi con người.

-----------------------------------------------------------------
 
Charlotte Scarlett
Lớp trưởng nhà Nước
Charlotte Scarlett
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1307
Birthday : 06/11/2000
Join date : 17/04/2013
(Fanfiction) Thiên thần và ác quỷ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: (Fanfiction) Thiên thần và ác quỷ   (Fanfiction) Thiên thần và ác quỷ Icon_minitimeSat May 02, 2015 7:20 pm

Nhìn cách trình bày hẳn bạn là mem của MN12CS lượn sang đây post fic roài  165 bên này bọn mình post 1 chương 1 topic chứ không tất cả các chương vào chung một theard như bên kia đâu nha hihi lò vé bạn <3
 
 

(Fanfiction) Thiên thần và ác quỷ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Fanfiction]Club
» [Fanfiction] No tile
» [FANFICTION] THE TALE
» [fanfiction]Tan Biến
» fanfiction Duyên
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện sưu tầm-