Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 Đừng chạy trốn_Chương 2 (rất ngọt)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
phuongmailam
Học sinh nhà Đất
phuongmailam
Giới tính : Nữ
Zodiac : Taurus
Tổng số bài gửi : 74
Birthday : 13/05/1999
Join date : 07/06/2015
Đừng chạy trốn_Chương 2 (rất ngọt) Empty
Bài gửiTiêu đề: Đừng chạy trốn_Chương 2 (rất ngọt)   Đừng chạy trốn_Chương 2 (rất ngọt) Icon_minitimeWed Jul 15, 2015 2:29 pm

Tình hình là hôm nay được nghỉ một buổi học, tâm trạng cực kì hưng phấn cộng với việc đã viết đến chương 4 nên ta quyết định đăng tiếp chương 2 lên cho mọi người, chương 3 sẽ có vào thứ 7. Trong truyện của ta, các cặp gần như có tình cảm rất sớm, ngay từ chương 2 đã có rồi, mong mọi người đừng chán nản ạ, bởi vẫn có nhiều cái ta chưa hề cho ra sàn á  113a 113a . Mời các quý độc giả cùng thưởng thức (lưu ý: nếu có ném đá, ném nhẹ thôi kẻo ta đau lắm  :l)
                                  [size=32]Chương 2. Rung động (phần 1)[/size]
[size=32]    [/size]Đừng chạy trốn_Chương 2 (rất ngọt) 357695
                                (tưởng tượng đây là Song Ngư-Sư Tử đi ạ)
 *Phòng C4_Kí túc xá trường Gordon_24h đêm.
  Thiên Yết vừa về phòng, đã chẳng nói chẳng rằng, lao ngày vào phòng tắm, xóa sạch mùi máu trên cơ thể mình, cũng chẳng bận tâm đến người bạn cùng phòng với hắn. Hắn bật vòi nước, dòng nước nóng ấm áp chảy dài từ đầu xuống chân, khiến thân người hắn ấm áp lên một chút. Hắn nhắm mắt, suy nghĩ về cảnh tượng hôm nay nhìn thấy ở quán bar nhỏ, mà trên đường về sau khi thực hiện nhiệm vụ của băng đảng, hắn vô tình bước vào.
   *Flashback_22h quán bar Moment
    Ấn tượng đầu tiên của hắn với nơi này chẳng có gì đặc biệt. Cũng chỉ là một căn phòng nhỏ, có đầy đủ các dụng cụ âm nhạc như một quánbar bình thường nhưng không hiểu sao, có rất nhiều người tìm đến đây. Hắn lựa chọn một chỗ sâu trong góc phòng, lẳng lặng quan sát các vị khách đang nhún nhảy theo điệu nhạc, đôi mắt đỏ nhìn khắp mọi nơi, hắn có cảm giác, mình sẽ gặp được ai đó trong cái quán bar nhỏ bé này.
   -Xin chào các bạn đến với quán bar nhỏ của chúng tôi. –Một giọng nói hào hứng vang lên, tiếng nhạc bỗng tắt, những người đang nhảy cũng dừng lại, hướng lên cái bục cao cao giữa quán, Thiên Yết cũng chú tâm nhìn về phía đó.
   -Tôi là DJ Taurus của quán, mong rằng các bạn sẽ cảm thấy vui vẻ sau khi thưởng thức âm nhạc ở quán chúng tôi. –Cậu bé tóc đỏ cười, giọng nói trong trẻo phát biểu trong mic được đặt ở trên cái bục, bên cạnh một DJ keyboard.
   Một tiếng hô hứng thú vang lên khắp nơi. Đôi đồng tử đỏ của Thiên Yết giãn ra hết mức, nhìn chằm chằm vào cậu bé tóc đỏ “Cự Giải? Hắn là một DJ? Hơn nữa, còn lấy biệt hiệu là Taurus? Liệu hắn có phải là Taurus Phantom?”
   Cự Giải nhanh chóng nổi nhạc, nhìn những vị khách của quán đang nhảy theo nhịp điệu, đôi mắt hồng đỏ nhìn một lượt khắp quán rồi dừng lại ở một anh chàng tóc đen với đôi mắt màu bảo thạch đang nhìn chằm chằm vào mình, môi mấp máy cái gì đó không rõ. “Thiên Yết? Anh ta tới đây làm gì?”
    Thiên Yết để ý thấy cậu bé tóc đỏ nhìn mình, đôi mắt cậu đang ánh lên chút khó hiểu, lòng anh lại thêm phần chắc chắn. Lặng lẽ ngồi xuống, gọi đồ uống, nhấm nháp từng chút một vị của ly rượu vang đỏ trên tay, đôi mắt đỏ không hề rời khỏi “con mồi” lấy một lần “Ta sẽ đưa nó đến dinh thự Phantom, giao cho ông chú Vincent kia, coi như nhiệm vụ hoàn thành và hủy bỏ hôn ước giữa ta và Thiên Nhi.”
     Đứng ở trên sâu khấu, Cự Giải nhiếc thấy khóe môi Thiên Yết cong lên nở một nụ cười, tim cậu bỗng đập thình thịch trong lồng ngực, những ngón tay run run cố gắng bình tĩnh điều phối nhạc điệu, chân như mềm nhũn ra. Có cảm giác mình giống như con mồi, đang bị đôi mắt đỏ kia theo dõi, chỉ cần một chút sơ hở, cậu sẽ bị người kia “ăn thịt” mất.
________________________________________________________________________________
  -Chào anh, em về đây ạ. –Cự Giải cúi người chào vị tiền bối trước mặt, hôm nay, cậu may mắn được nghỉ sớm vì quán khá vắng khách, hơn nữa, tiền bối cho rằng cậu rất mệt mỏi vì thức khuya đã ba đêm liền nên cho cậu về sớm. Cự Giải là “con gà đẻ trứng vàng” của quán. Tài năng phối nhạc tuyệt vời của cậu chính là điều thu hút mọi người đến với quán bar này. Hơn nữa, cậu ta là học sinh, không được lao lực quá mức, cơ thể cậu ta vốn rất yếu ớt.
  Cự Giải bước ra khỏi cửa quán bar, đội mũ lên, chuẩn bị rời khỏi thì một bàn tay không biết từ đâu vươn tới, bụm lấy miệng và mũi cậu. Trong hương thơm dìu dịu, cậu ngất xỉu lúc nào không hay, trước mắt chỉ có hình bóng một đôi mắt vàng sắc bén và mái tóc nâu lướt qua.
  Thiên Bình để ý thấy Cự Giải đã ngấm thuốc mê và bắt đầu mê man ngủ, theo lệnh của Thiên Yết, cậu ta đỡ Cự Giải lên xe ngựa, phụ trách việc đưa cậu ta đến nhà ông Vincent Phantom, đôi mắt theo dõi khuôn mặt của Cự Giải, một cảm giác lạ lùng len lỏi vào trái tim.
   Chỉ còn lại Thiên Yết đứng đó, đôi mắt dõi theo bóng dáng cái xe ngựa khuất dần sau rặng thông xanh biếc, miệng nở nụ cười lạnh lẽo quay gót tiến về kí túc xá “Ai mà biết được, Vincent Phantom sẽ làm gì với con trai ổng? Ổng vốn có rất nhiều nhân tình kể cả trai cả gái mà, ai đảm bảo được rằng, ổng sẽ không làm gì với con trai ổng. Dù gì, nó cũng chỉ là con của vợ đầu của ổng mà thôi.”
   *End flashback
  Thiên Yết thở dài, tắt vòi nước, cầm khăn tắm lau sạch người và mớ tóc đen thấm nước, mở cửa phòng tắm. Điều đầu tiên đập vào mắt hắn, chính là một cục bông trắng trắng đang nhô lên ở chiếc giường rõ ràng gắn hai chữ “Thiên Yết” to đùng.
  Thiên Yết nhíu mày bước tới, lấy tay chọt chọt vào cục bông trắng, nhận thấy nó run lên nhè nhẹ, hình như lại có tiếng thở đều đều phát ra, liền ngay lập tức phát hiện, cục bông trắng đó chính là Kim Ngưu. Từ thuở nhỏ, Thiên Yết đã rất ghét những người chạm vào vật sở hữu của mình, kể cả những vật dụng nhỏ nhất nên không ai dám tranh giành đồ đạc với anh. Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên trong mười sáu năm, có kẻ dám chiếm giường anh, nhất là khi cái giường đó có mùi hương mà nếu anh không ngửi được, giấc ngủ sẽ đến không dễ dàng. Bực tức, anh giật mạnh cái chăn, khiến cậu thiếu niên đang nằm trên giường khẽ nhíu mày, vươn tay giữ chăn, miệng phát ra vài tiếng thì thầm ngọt ngào:
   -Ưm......Song Ngư.........cho tớ ngủ, đừng nháo.
  Sấm sét nổ đùng đoàng bên tai Thiên Yết. Cái gì? Thằng nhóc này nhầm anh với cái thằng tóc nâu thần kinh ở lớp. Máu bực của anh lại tăng cao, thẳng tay giật mạnh chăn, khiến cậu bé nằm trên giường lăn ngay xuống đất, tỉnh ngủ.
   Vào khoảnh khắc đó, Thiên Yết mở lớn mắt, nhìn cậu bé trắng nõn đang nằm dưới đất. Hàng mi cong khẽ động đậy, nhíu chặt vì bị ánh sáng chiếu vào “Trời ạ, đừng nói với tôi, rằng đây là hoàng tử ếch sáng nay nhá. Da cậu ta từ khi nào mà trắng dữ dội thế này.”
   Kim Ngưu bị đánh thức, đôi mắt đang nhíu lại, mở lớn nhìn kẻ đang phá rối mình. Đang lúc mơ màng, tưởng đó là Song Ngư, cậu ta hét: “Song Ngư con cá nướng chết tiệt, cái quái gì vậy, sao cậu đánh thức tôi, trời còn chưa sáng mà.”
   Hét xong, Kim Ngưu mới tỉnh táo, chột dạ nhìn kẻ cao hơn mình cả một cái đầu “Ơ, Song Ngư đâu có tóc đen, cũng đâu có mắt đỏ. Chết rồi, mình quên mất, mình không phải cùng phòng với Song Ngư mà, mà là với..........với..............THIÊN YẾT. Trời ơi là trời, quên mất, giờ hắn biết dung mạo của mình rồi, mình sẽ lại bị trêu chọc mất thôi.”
   Nhân lúc Thiên Yết còn đang sững sờ vì dung mạo thật của Kim Ngưu, cậu nhanh chóng chui vào chăn, dùng hết sức giữ chăn lại, sống chết không buông, người cứ run lên bần bật vì ngay từ khi gặp, Kim Ngưu đã sợ hắn lắm rồi. Hắn cao to, mắt lại đỏ như máu, thật sự khiến Kim Ngưu có cảm giác đối mặt với ác quỷ vậy. Một giọng trầm thấp mang theo đe dọa vang lên bên tai Kim Ngưu, khiến da gà da vịt câu đua nhau nổi ầm ầm “Mở chăn ra”
    Kim Ngưu sống chết không mở, giọng nói lại vang lên lần nữa, mang theo sự lạnh lùng khiến người ta đóng băng “Mở ra, nếu không ta bắn chết”
    Kim Ngưu sợ hãi thật sự nhưng vẫn gan lì không mở, giọng nói lại vang lên lần nữa, tiếng lách cách lên đạn bỗng vang lên khiến Kim Ngưu chột dạ, khóc không ra nước mắt, từ từ vén chăn, để lộ đôi mắt nhìn lên.
    Thiên Yết đang ngồi bên thành giường, đe dọa, sự kiên nhẫn của anh mất dần dần. Cuối cùng, đến lần thứ ba, may mắn là người kia đã mở chăn ra, không thì chắc anh sẽ giết cậu mất. Anh thật sự cần phải xác nhận lại. Sáng hôm nay, lúc ánh mắt lướt qua cậu, anh nghiễm nhiên đánh giá cậu là người không cần chú tâm lắm. Nhưng lần đầu tiên có người kiên nhẫn đọc hết quyển sách như thế, làm anh có chút khâm phục. Tuy không nói rõ nhưng đôi mắt anh không hiểu sao cứ liếc nhìn sang cậu mãi, điều đó làm anh thắc mắc không biết con mắt nhìn người của mình có phải hỏng ở đâu rồi không? Rồi khi thấy cậu giơ tay dám phát biểu, cứ tưởng cậu là mọt sách đích thực, không chú ý gì đến xung quanh, nhưng hóa ra, cậu cũng quan tâm đến cái lớp học này lắm chứ.
    Lúc đó, một cảm giác không tên lướt qua trái tim anh mà anh không hề hay biết, đó là cảm giác, muốn chiếm hữu.
    Giờ cậu đang ngồi trước mặt anh, như thiên sứ vậy. Da cậu trắng nõn, đối lập hoàn toàn với làn da nâu sậm sáng nay, đôi mắt xanh màu của đại dương sâu thẳm, chứa đựng nỗi buồn vô hạn. Mái tóc xanh màu hải quân lòa xòa trước mặt, hướng sự chú ý của người khác vào con mắt một xanh, một tím của cậu. Đôi môi hồng cong xuống, run run tỏ vẻ sợ hãi. Bàn tay đan chặt vào nhau, cứng người nhìn anh.
    Thiên Yết vươn tay, chạm nhẹ vào gương mặt thanh thoát ấy. Sự ấm áp bao bọc lấy bàn tay khiến anh không ngại ngùng, giơ cả hai tay áp vào má cậu, từ từ vuốt ve khắp khuôn mặt, sờ lên con mắt màu tím và xanh tuyệt đẹp, cả đôi môi hồng đang nhếch lên đầy vẻ khó hiểu của cậu. Cậu đẹp đến nỗi anh thấy mình như một người bình thường đang quỳ gối trước một thiên thần. Con mắt đỏ ánh lên sự dịu dàng, bản năng mách bảo anh phải chiếm giữ con người này, không được buông cậu ra.
     Kim Ngưu khó hiểu nhìn Thiên Yết đang vươn bàn tay vuốt ve khắp mặt cậu, khiến cậu cảm thấy lạnh lẽo. Thân nhiệt anh thật thấp, khiến cậu rùng mình. Mắt cậu nhìn thẳng vào đôi mắt ruby đỏ của anh, thấy trong đó là sự dịu dàng, má cậu không hiểu sao bỗng đỏ bừng lên, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chưa ai nhìn cậu bằng đôi mắt ấy, đôi mắt đầy sự chiếm hữu, ôn nhu cũng như thương yêu, trân quý. Lòng cậu bỗng phát sinh ra cảm giác mà cậu chưa có từ trước đến nay-dựa dẫm. Cậu muốn dựa vào người này, muốn người này che chở cho cậu, luôn dành ánh mắt ấy chỉ cho riêng cậu mà thôi. Bàn tay cậu không hiểu sao tự dưng đưa lên, áp lên bàn tay lành lạnh của anh, cậu khẽ nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác mà từ trước tới nay, chưa ai đem lại cho cậu.
    -Nói cho tôi, sao em lại che đi vẻ đẹp này. –Thiên Yết trầm giọng hỏi, giọng nói bao hàm sự dịu dàng nhưng cũng có phần băng lãnh
    -Anh nhìn đi. –Kim Ngưu mở to con mắt tím. –Anh thấy không, tôi có hai màu mắt. Chính vì vậy mà người ta bảo tôi là ác quỷ, xa lánh tôi chỉ vì con mắt màu tím này. Tôi che đi vẻ đẹp của tôi vì tôi sợ người ta bắt nạt, thời trung học, tôi đã bị đánh đập rất nhiều chỉ vì khuôn mặt của tôi. Ai cũng ghét tôi. Vì vậy, tôi không muốn lặp lại sự việc hồi cấp hai lần nào nữa.
    -Em rất đẹp, hai màu mắt khiến em càng thêm quyến rũ đấy, mèo nhỏ. Tôi thật sự chỉ muốn giữ vẻ đẹp này của em cho mình tôi thôi. Em cứ hóa trang đi, đừng cho thêm ai thấy khuôn mặt của em nữa.
    -Nhưng loại phấn đó khiến da tôi kích ứng, mẩn đỏ lên. –Kim Ngưu bối rối thoát khỏi đôi mắt đỏ ruby của anh, má càng đỏ thêm. Không ai thừa nhận màu mắt của cậu cả, chắc chỉ có Song Ngư là người đầu tiên. Nhưng anh khen mắt cậu đẹp, khiến cậu cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.
    -Yên tâm, sáng mai em sẽ có loại khác. Giờ thì ngủ đi, tôi nghĩ cũng đã khuya lắm rồi. –Thiên Yết mỉm cười, xoa xoa đầu Kim Ngưu, thành công đánh động tâm tình của cậu bé trong lòng.
    -Ngủ ngon. –Như chờ đợi câu nói này đã lâu lắm rồi, Kim Ngưu nhắm mắt, ngã vào lòng ai kia, ngủ luôn. Cảm giác an toàn và ấm áp bao trùm, cậu cảm thấy từng sợi tơ nhỏ hạnh phúc len lỏi vào sâu trong trái tim.
    Đèn tắt, phòng chìm vào bóng tối, chỉ có tiếng thở đều đều vang lên khắp phòng, một đêm yên bình ở phòng C4 kết thúc.
Chúng ta cùng đi ngược thời gian, tới phòng A2, xem Song Ngư-Sư Tử, một kẻ tăng động quá mức, một kẻ cáo già ẩn dưới vẻ ngây thơ sẽ đối xử với đối phương ra sao.
________________________________________________________________________________
   Phòng A2_kí túc xá trường Gordon_23h đêm
  -Hu hu hu.......Kim Ngưu ơi, sao chúng ta lại rơi vào tình cảnh này. Tớ nhớ cậu quá....aaaa. –Sư Tử bực tức, tai tuy đã đeo headphone cỡ lớn, mở nhạc rầm rầm mà tiếng than thở của Song Ngư vẫn lọt thẳng vào tai khiến cơn điên của cậu dường như lên tới đỉnh điểm.
    Tên tóc nâu này từ chiều tới giờ không ngừng than thở khiến cậu tự hỏi anh ta có bị chập mạch hay không và tại sao anh ta thừa tinh lực tới nỗi không ngừng than thở từ chiều tới giờ vậy. Nghĩ ngợi lan man, tiếng thở dài ấy vang lại vang lên, hình như còn có tiếng Song Ngư chê trách Sư Tử người dưng chia cách anh ta và Kim Ngưu Kim Nghiếc nào đó.
   -Ê tên kia, ngươi cảm thấy thừa tinh lực quá mức thì xéo đi chỗ khác chơi, than thở nãy giờ ồn ào quá, ta không tập trung được. –Đến giới hạn, Sư Tử đứng dậy, chỉ thẳng mặt Song Ngư mà hét.
   Đối với vẻ mặt đầy thù hận của Sư Tử, Song Ngư chỉ đơn giản liếc cậu ta một cái, lại bắt đầu than thở khiến Sư Tử nghiến răng trèo trẹo, cơn giận như càng tăng hơn bậc level max. Cậu chạy xồng xộc tới chỗ Song Ngư, nắm lấy cổ áo con cá đang nước mắt nước mũi tèm lem, tay lăm lăm đấm vào mặt anh ta thì tay cậu bị tay anh giữ lại, đôi mắt nâu của anh nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của cậu.
    Sau những phút đấu khẩu bằng mắt dài như cả thế kỉ, Song Ngư buông tay Sư Tử ra, cười tươi rói: “Thành công thu hút sự chú ý của cậu nhé, Sư-chan.”
    Sư Tử rùng mình, nhìn vẻ mặt bình thản, nụ cười hư ảo của tên con trai trước mặt. Nhưng đồng thời, cậu lại cảm thấy tim mình hẫng một nhịp. Chưa có ai dám thu hút sự chú ý của cậu từ trước tới nay. Cậu rất cô đơn, bố mẹ cậu bận việc, không có thời gian dành cho cậu mà cậu lại thích được chú ý nên lúc nào cũng bày trò chọc phá, muốn mọi người để tâm đến sự tồn tại của cậu. Lâu dần, cậu tự hiểu mình là người phải gây chú ý, còn những người khác là những người bị cậu gây chú ý Bàn tay đang nắm cổ áo Song Ngư được nới lỏng ra, Sư Tử cúi gằm mặt, đăm chiêu nghĩ “Tại sao anh lại muốn thu hút sự chú ý của tôi? -Sư Tử hỏi.
   -Hử, bởi vì cậu không chú ý gì đến tôi, tôi muốn chơi với cậu. –Song Ngư nói làm Sư Tử cảm thấy lạ lẫm. Ai cũng không muốn cậu ta chơi cùng, cả cấp hai đều bị cô lập, kể cả khi làm việc nhóm, cậu không cần làm gì, người khác cũng đã làm xong, hoàn toàn quên mất cậu. Cảm giác vừa vui vẻ, vừa chua xót bỗng lướt qua trái tim. “Đừng làm tôi cảm động chứ” Sư Tử thầm nghĩ, mắt tựa hồ có màn sương bao phủ.
   -Được rồi, giờ ta bày trò chơi đi, đừng trưng bộ mặt đó nữa, cậu chơi không Sư-chan? –Song Ngư cười cười, nhìn Sư Tử đang bày ra bộ mặt chua xót.
   -Đừng gọi tôi là Sư-chan.-Sư Tử trả lời, cơn bực lại bắt đầu nhen nhóm.
   -Vậy thì cậu muốn tôi gọi là gì? Sư Nhi? Tử Nhi? Tử Tử? Hay Tử-chan? –Song Ngư mặt dày liệt kê những cái tên có thể gọi Sư Tử, trong lòng cười lớn khi nhìn thấy khuôn mặt Sư Tử dần dần chuyển sang màu đen.
   -Làm ơn, gọi tôi là Sư Tử, cảm ơn anh. –Sư Tử nhắm mắt, cố bảo trì bình tĩnh, đường đường là con trai của chủ tịch bất động sản, anh thường khiến người khác phát điên chứ không phải bị làm cho phát điên.
   -A........Tức là tôi có thể gọi cậu là Sư-chan. Được rồi, ta bắt đầu trò chơi đi. –Song Ngư “cáo già” cười nham nhở, cố ý chọc tức Sư Tử.
   Khóe môi Sư Tử giật giật mấy cái, cậu hận mình không thể đem người trước mặt băm vằm thành cám rồi đưa cho lợn ăn. Bức tường lí trí của cậu bắt đầu xuất hiện những vết nứt, nhìn cái mặt “phởn” hết sức của tên con trai trước mặt, bức tường lí trí vốn đã nứt, vết nứt ngày càng lan rộng hơn.
    -Ý cậu là trò gì cơ? Ngư-chan. –Sư Tử cố ý trêu chọc lại Song Ngư nhưng thất vọng cùng cực khi mặt con cá ấy vẫn “phởn” như thường, thậm chí còn có hào quang khi cậu gọi tên hắn.
    -Ta chơi trò chiến tranh gối nha. Tôi và cậu thi nhau đập gối vào người đối phương, ai gục trước thì phải thực hiện ba lệnh của người thắng, cậu chơi chứ? –Song Ngư nói ra quy luật trò chơi.
   Vốn là người hiếu thắng, lại muốn làm Song Ngư bẽ mặt, Sư Tử chấp thuận ngay mà không hề để ý, nụ cười nham hiểm nở trên môi Song Ngư. Và cậu không hề biết rằng, Song Ngư rất giỏi trong trò chơi chiến tranh gối này.
    *Sau 30 phút
  Sư Tử đuối sức, mặt mày tối sầm lại gần xỉu khi cậu liên tiếp bị Song Ngư cầm gối đánh vào đầu, bụng và chân. Phần Sư Tử, vì Song Ngư né quá tài nên sau gần 30 phút, Sư Tử đã bắt đầu mệt mỏi vì không đánh được người kia cái nào, còn cậu thì áo quần xộc xệch hẳn, tóc tai rối bù, chân run rẩy mãnh liệt. Còn Song Ngư thì vẫn như ba mươi phút trước, áo quần gọn gàng, mái tóc nâu cột dài đưa đẩy ở thắt lưng, nụ cười vẫn tươi như hoa. Sư Tử tức tối, lao lên định đánh vào Song Ngư khi chứng kiến cảnh Song Ngư vẫn bình thường mà mình đã tơi tả thì cậu bỗng vấp ngã vì chạy vội, đầu chuẩn bị đập lên thành giường ở phía sau.
   Song Ngư hoảng hốt, nhanh chóng lao tới đỡ lấy người Sư Tử. Cả hai người ngã nằm trên giường, Song Ngư đè lên người Sư Tử. Sư Tử còn hơi choáng váng bởi cảm giác hụt chân, nay thấy mặt Song Ngư sao gần quá, không tránh khỏi tim đập, tay chân cứng đờ, đôi mắt xanh mở to nhìn chằm chằm vào môi Song Ngư. Cảm giác sợ hãi khi Song Ngư cúi đầu xuống, khoảng cách môi giữa hai người chỉ còn hai mi li mét, nhưng cậu vẫn cảm nhận được................một chút chờ mong?
    Song Ngư đang đè lên người Sư Tử, bỗng cảm nhận cậu ta ngoan ngoãn khác thường, môi hồng khẽ mở ra như mời gọi. “Chết tiệt, mời gọi cái gì, sao không la hét hoặc đẩy tôi ra?” Song Ngư nghĩ thầm, theo quán tính khẽ cúi đầu xuống, chạm mũi của mình lên mũi của Sư Tử. Chỉ chút nữa thôi là môi chạm môi. Song Ngư có chút hứng thú nhìn sự bối rối trong con mắt của Sư Tử, thì thầm nói.
   -Vậy là cậu thua rồi nhá, cậu phải thực hiện ba lệnh của tôi như đã hứa. Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, nhưng đến lúc cần thiết, tôi sẽ nói cho cậu.
   Hài lòng nhìn Sư Tử chớp mắt hai cái như dấu hiệu chứng tỏ cậu ta đã hiểu, Song Ngư lòng có chút tiếc nuối đứng dậy, buông Sư Tử ra, nụ cười nham nhở lại nở trên môi, nhìn khuôn mặt đỏ ửng lên của Sư Tử, toàn bộ hứng thú của Song Ngư với Xử Nữ bỗng chốc tan biến. “Thật đáng yêu, cậu ta quen chi phối người khác, sẽ thế nào, nếu cậu ta bị chi phối, thật là nóng lòng chờ tới ngày mình chinh phục được con người kiêu ngạo này.”
    Sư Tử nhìn chuôi tóc nâu của Song Ngư biến mất sau cửa phòng tắm, không hiểu sao tay bỗng đưa lên, chạm nhẹ vào môi mình, mặt càng đỏ hơn nữa, cậu rủa thầm “Chết tiệt Song Ngư, làm ta bối rối đến mức này, lần đầu tiên có một đứa con trai chạm vào ta.”
     Tiếng xả nước trong phòng tắm gián đoạn suy nghĩ của Sư Tử. Cậu cố gắng bảo mình cần phải bình tĩnh, cho rằng đó chỉ là một tai nạn mà thôi. Sư Tử cứng ngắc trên chiếc giường của mình, cho đến khi Song Ngư tắm xong, vẫn không hay biết gì. Song Ngư thấy vậy thì nhếch mép cười, dáng vẻ bối rối của Sư Tử thực sự làm anh cảm thấy thú vị.
    -Này, Sư-chan, bé không định ngủ hả, ma sẽ tới bắt bé đi đó. –Song Ngư thấp giọng đe dọa, nhưng nếu để ý, trong lời nói ẩn chứa một sự trêu chọc.
    -Anh tưởng tôi là con nít, sợ mấy cái thứ ma miếc đó hả? –Sư Tử cãi lại, cảm thấy sự xấu hổ có vẻ vơi đi phần nào.
    -Vậy à, sao tôi thấy trong túi của cậu có nhiều bùa đuổi tà thế? Đừng nói với tôi rằng cậu mang đi cho vui nha, ha ha. –Song Ngư vẫn tiếp tục trêu ghẹo Sư Tử, lòng cảm thấy vui khi cậu bé ấy đã thoát khỏi sự xấu hổ ban đầu “Có vậy chứ, tôi không thích chinh phục một đóa hoa hay e thẹn đâu.” Anh nghĩ thầm.
    -Ya...........Con cá nướng chết tiệt, đứng lại cho ta. –Sư Tử gạt chuyện vừa rồi qua một bên, chạy rượt Song Ngư quanh phòng.
   Hai đứa “con nít” chạy đuổi quanh phòng cho đến khi thấm mệt. Ai nấy trở về giường của mình, nằm ngủ ngon, nụ cười vương trên khóe môi.
   ~ Lần đầu tiên, trong cuộc đời, họ gặp được một người khiến khao khát chinh phục của họ bùng cháy mãnh liệt. ~
 
Princess Lily Rose
Lớp phó nhà Đất
Princess Lily Rose
Giới tính : Nữ
Zodiac : Virgo
Tổng số bài gửi : 2025
Birthday : 11/09/1998
Join date : 18/07/2013
Đừng chạy trốn_Chương 2 (rất ngọt) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đừng chạy trốn_Chương 2 (rất ngọt)   Đừng chạy trốn_Chương 2 (rất ngọt) Icon_minitimeWed Jul 15, 2015 3:19 pm

Chap này ngọt thật <3 

Hóng chap 3 nha, chap này ta rất thích :3
 
Yon sâu kiu
Học sinh chưa nhận lớp
Yon sâu kiu
Giới tính : Nữ
Zodiac : Taurus
Tổng số bài gửi : 43
Birthday : 17/05/2002
Join date : 10/06/2015
Đừng chạy trốn_Chương 2 (rất ngọt) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đừng chạy trốn_Chương 2 (rất ngọt)   Đừng chạy trốn_Chương 2 (rất ngọt) Icon_minitimeWed Jul 29, 2015 6:07 pm

Hi hi. Ngọt quá sâu răng ta rồi. Bắt đền đấy.
Công nhận bạn Cá thật gian nha~ 
Hóng hóng
 
Sponsored content
Đừng chạy trốn_Chương 2 (rất ngọt) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đừng chạy trốn_Chương 2 (rất ngọt)   Đừng chạy trốn_Chương 2 (rất ngọt) Icon_minitime

 
 

Đừng chạy trốn_Chương 2 (rất ngọt)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Đừng chạy trốn_Chương 3
» Đừng chạy trốn
» Đừng chạy trốn_chap 1
» Đừng chạy trốn_ GTNV tiếp
» Đừng chạy trốn_GTNV phụ, nhân vật phản diện
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian các truyện thuộc thể loại khác :: Đam mỹ-