Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 32

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Takitori_cancer
Học sinh nhà Nước
Takitori_cancer
Giới tính : Nữ
Zodiac : Cancer
Tổng số bài gửi : 275
Birthday : 26/06/1999
Join date : 04/01/2014
12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 32 Empty
Bài gửiTiêu đề: 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 32   12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 32 Icon_minitimeSun Feb 28, 2016 2:29 pm

CHAP 32: LỜI NGUYỀN CỦA GIÓ:
 
-AAAA…
 
Sức mạnh của Kim Ngưu đang được giải phóng. Mặt anh hiện giờ đang bị biến dạng do đau đớn, mắt anh mở to, trắng dã. Mái tóc nâu thì như đang tỏa sáng, các sao xung quanh đều lấy tay che mặt lại. Xung quanh Kim Ngưu, hàng vạn sợ dây leo đang trườn bò khắp tòa lâu đài như một con rắn khổng lồ, hiện giờ, nhìn tòa lâu đài gió chẳng khác nào tòa lâu đài của cây cả. Gió đã hoàn toàn bị cây chế ngự. Những sợi dây leo luồn lách quấn lấy chân Bảo Bình-lúc này là Umeko và nhấc bổng cô lên trời. Umeko hoảng loạn nhìn Kim Ngưu:
 
-Kim Ngưu, anh đang làm cái trò gì vậy hả? Nên nhớ đây là cơ thể của Bảo B…
 
Umeko chưa kịp nói hết câu thì sợi dây leo đã cuốn chặt cô tới mức khiến cô không thể thở nổi và ngất lịm đi. Còn Kim Ngưu thì vẫn tiếp tục điều khiển sợi dây leo cuốn chặt lấy cô, trông anh lúc này như một con thú hoang bị mất kiểm soát vậy:
 
-Dừng lại đi Kim Ngưu, anh sẽ giết chết Bảo Bình mất!!!- Xử Nữ định nhảy vào ngăn cản thì Ma Kết giữ cô lại.
 
-Dừng lại Xử Nữ, nếu bây giờ cô mà lao vào đó thì cậu ta cũng sẽ cuốn cô đi mất! Giờ cậu ta không còn là Kim Ngưu nữa đâu!!!
 
-Thế nhưng…Bảo Bình sẽ chết mất!!!- Xử Nữ nhìn Ma Kết với đôi mắt đẫm lệ.
 
-Giờ tôi cũng không biết làm gì cả, đây là chuyện giữa ba người họ, chắc chắn họ sẽ biết cách giải quyết, đừng lo lắng!!!- Ma Kết cố gắng trấn an Xử Nữ và mọi người, trong khi lòng anh cũng rối như tơ vò.
 
Kim Ngưu thì vẫn đang tiếp tục điên cuồng và anh không hề có dấu hiệu ngừng lại. Giờ đây, anh hoàn toàn mất hết lý trí. Bất chợt, có một bàn tay vô hình nào đó chạm vào má Kim Ngưu, khiến anh dịu hẳn lại:
 
-“Bình tĩnh đi, Kim Ngưu. Cậu phải bình tĩnh thì mới cứu đc tôi chứ!”
 
-“Bảo…Bảo Bình???”
 
-“Phải, là tôi…anh muốn cứu tôi đúng không?”
 
-“Tôi phải làm sao…?”
 
-“Anh hãy nhập vào tôi, hiện giờ, Umeko đang bất tỉnh thì anh hãy nhanh chóng nhập vào, trước khi cô ta tỉnh dậy chúng ta sẽ có cơ hội thắng!”
 
-“Nhập vào cô? Làm thế nào?”
 
-“Hãy sử dụng sức mạnh của anh!”
 
-“Là…là sao???”
 
Nói rồi, Bảo Bình mỉm cười và biến mất, lúc này bên ngoài đã dịu hẳn lại, Kim Ngưu cũng hoàn toàn trở lại bình thường. Anh đang quỳ trên sàn nhà với khuôn mặt thẫn thờ. Các sao còn lại đang định chạy ra chỗ anh thì…
 
RUỲNH…một tiếng động lớn phát ra từ mặt đất. Ngay sau đó, hàng vạn dây leo cao như tường thành mọc lên chắn ngang trước mặt các sao. Nó tạo nên một bức tường vững chãi khiến họ không thể vào được, Sư Tử tức giận hét lên:
 
-Này…Kim Ngưu, cậu định làm cái trò gì vậy hả? Sao không cho chúng tôi vào??? Này thì…
 
Dứt lời, Sư Tử dùng lửa để thiêu hết đám cây, thế nhưng lừa vừa thiêu tói đâu thì hàng cây lại mọc lại như cũ không chút suy chuyển. Còn về phần Kim Ngưu, anh cứ mặc cho các sao đang gào thét bên ngoài, lừ lừ tiến về phía Bảo Bình đang nằm ngất ở đó, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô, nói cái gì đó. Chợt, từ người Bảo Bình tỏa ra thứ ánh sáng xanh kì lạ, đầu cô tuôn ra những dải cây dài, luồng sáng khiến mọi người phải đưa tay che mắt lại. Và khi luồng sáng tắt, những hàng leo cũng tự biến mất và Bảo Bình với Kim Ngưu thì đang nằm bất tỉnh trên nền sàn, không chút động tĩnh. Các sao vội vàng chạy tới thì trông thấy Kim Ngưu đang nắm chặt lấy tay Bảo Bình thì mỉm cười nhẹ nhõm:
 
-Có vẻ họ đã tìm được lối thoát cho mình rồi!
 
***   
 
Kim Ngưu tỉnh dậy giữa màn đêm u tối, dường như anh đi ngủ một giấc dài. Anh nặng nề ngồi dậy, đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh:
 
-Đây là đâu…?
 
Rồi chợt anh nhớ ra tất cả mọi chuyện, anh đứng bật dậy:
 
-Đúng rồi, mình phải đi cứu cô ấy!!
 
Rồi Kim Ngưu bắt đầu đi xung quanh, anh cũng chẳng biết mình đang ở nơi nào, xung quanh đều một màu tối đen như nhau. Vừa đi, anh vừa cất tiếng gọi:
 
-Bảo Bình, Bảo Bình, cô đang ở đâu vậy? Bảo Bình…
 
Và rồi anh cứ đi mãi, đi mãi và anh đang cảm thấy mình chỉ đi loanh quanh đúng một chỗ, anh bắt đầu cảm thấy mệt, đôi chân anh bị phồng rộp lên, nhức nhối vô cùng. Bất chợt, một luồng ánh sáng lướt qua mặt anh, Kim Ngưu vội vàng đứng dậy và đi theo nó. Luồng sáng kì lạ ấy dẫn anh tới một cái lồng bằng vàng, xung quanh mọc cơ man là cỏ cây, và giữa cái lồng ấy, mái tóc xanh biển quen thuộc đang nằm ngủ. Kim Ngưu vui mừng chạy tới, anh nhận ra đó là Bảo Bình:
 
-Bảo Bình, hóa ra cô ở đây, tôi tới cứu cô đây!!! Mau tỉnh dậy đi Bảo Bình!!!
 
Nghe tiếng gọi, Bảo Bình tỉnh dậy, cô tiến lại gần và nắm chặt lấy tay anh và nói:
 
-Kim Ngưu, anh đã tới đây rồi sao, anh hãy mở cánh cửa kia ra đi, chỉ có anh mới mở được nó thôi!
 
Kim Ngưu nhanh chóng chạy lại chỗ cánh cửa rồi dùng sức mạnh để mở nó ra. Ngay sau khi cánh cửa được mở, cái lồng biến mất. Bảo Bình mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy Kim Ngưu nghẹn ngào. Bị ôm bất ngờ, Kim Ngưu bất giác đỏ mặt, anh đang định đưa tay lên ôm lấy cô thì…
 
-Á…
 
Một dòng máu tươi phụt ra khiến Kim Ngưu đau đớn ngã xuống, anh đưa tay lên cổ thì thấy cổ mình đẫm máu, trước mặt anh, Bảo Bình ngước khuôn mặt nhìn anh, môi cô vẫn còn vương lại một chút máu, Kim Ngưu nhìn cô đầy bàng hoàng. Bảo Bình vừa cắn anh, rồi bất chợt cô nở một nụ cười quái dị:
 
-A…sao vậy Kim Ngưu, sao anh lại nhìn em bằng con mắt đó, anh không vui khi gặp lại em sao?
 
Sau nụ cười quái dị đó, khuôn mặt của Bảo Bình bắt đầu biến dạng, đôi mắt cô mở to, trắng dã đáng sợ, miệng thì không ngừng lẩm bẩm nói câu gì đó, Kim Ngưu kinh hãi nhìn cô, nói:
 
-Cô…cô không phải là Bảo Bình!!!
 
-Anh đang nói gì vậy? Là em đây, Bảo Bình mà, anh không nhận ra sao? Hỡi người yêu dấu…hihihi…- Vật thể đó vừa cười, cái cổ lệch hẳn sang một bên, cứ thế tiến lại gần Kim Ngưu, đưa bàn tay nhớp nháp lên định chạm vào người anh, Kim Ngưu kinh hãi lùi ra xa:
 
-Đừng chạm vào tôi, cô không phải là Bảo Bình!!! Vậy cô nhốt cô ấy ở đâu hả???
 
 Kim Ngưu hất mạnh tay sinh vật đó ra. Sinh vật kì lạ đó nhìn chằm chằm vào anh, im lặng một chút rồi chợt đưa tay lên ôm lấy mắt, khẽ rên rỉ:
 
-A…a…anh lại hất bỏ em, giống như ngày đó, anh lại nhìn em bằng đôi mắt kinh tởm đó! Thật đáng sợ…-  Lộp độp…nước mắt của sinh vật lạ đó đang rơi xuống từng giọt.
 
-Cô…cô đang nói gì? Tôi…tôi đâu có quen cô?
 
Sinh vật đó chỉ nhìn anh không nói một lời, rồi bắt đầu biến trở lại hình dáng thật. Mái tóc xanh lá dài chạm đất trong hình hài một cô bé với đôi mắt xanh vô hồn. Cô bắt đầu nói:
 
-Mười năm trước, khi em vẫn còn sống, anh đã ở bên em mà? Anh không nhớ chút nào sao?
 
-Cô…cô…tôi…
 
Thịch…thịch…thịch thịch thịch…- tim Kim Ngưu đập mạnh tới mức muốn nổ tung, đầu anh lúc này đau như búa bổ, anh đưa tay lên trán…chợt, hình ảnh một cô bé với mái tóc xanh lá vừa quen thuộc lại vừa xa lạ hiện ra trước mắt anh, rồi nụ cười, từng lời thoại cứ chắp vá không rõ ràng, như một thước phim bị lỗi, cứ cứ nhập nhòe, nhập nhòe, cảnh nọ chập vào cảnh kia, lung tung lộn xộn không rõ ràng…
 
-Hi…hi…hi- Cô gái kia chợt bật cười- Anh không nhớ cũng phải, vì chính gia đình của cô ta đã xóa trí nhớ của anh mà, toàn bộ…toàn bộ ký ức của anh về em đều bị gia đình cô ta xóa sạch…hihihi…đừng lo, em sẽ giúp anh nhớ lại mà…
 
-Cô…cô đang nói cái quái gì vậy??? Tôi không muốn nghe…
 
-Anh phải nghe, Kim Ngưu, anh có quyền biết được sự thật!
 
Mặc cho Kim Ngưu từ chối, cô gái nhỏ vẫn bắt đầu kể, kể về câu chuyện giữa ba người họ…từ rất lâu rồi…
 
-Vào cái ngày này mười năm về trước, khi em-anh và cả cô ta vẫn còn là những người bạn thân thiết. Rồi sau đó, ba anh nói rằng anh không được phép chơi với em, chỉ vì ba em buôn bán ma túy. Thế rồi, vào một ngày, một đám người áo đen tới bắt em đi và em của ngày đó cũng không hiểu vì sao mà mình lại bị bắt, một đứa trẻ bốn tuổi thì hiểu được gì chứ?- cô gái cười khẩy- Tiếp đó, họ đem em tới một phòng lớn, nồng nặc mùi hóa chất, khắp nơi ngổn ngang những chai lọ thủy tinh, giữa phòng có một cái bàn lớn, ngay bên dưới là một ký hiệu kì lạ nào đó. Họ dùng còng còng tay em lại trên chiếc bàn. Ngay sau đó, nghi lễ bắt đầu diễn ra…em đã gào khóc, cầu xin họ tha cho em nhưng họ làm như không nghe thấy. Rồi chợt, em nhìn thấy anh đang tiến tới, em đã rất mừng vì em nghĩ…anh sẽ cứu em khỏi nơi đó, rằng anh khác với bọn họ. Nhưng em đã nhầm, anh xuất hiện với khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt quen thuộc không một chút cảm xúc như một người xa lạ, không quen biết, em căm thù ánh mắt đó!- Cô gái nghiến rằng, tay vò nát chiếc váy đang mặc- Họ bắt đầu tiền hành nghi lễ và…anh, chính anh đã là người thực hiện nó!!!- Cô gái nhỏ hét lên rồi giọng nhỏ dần, hai tay đưa lên ôm lấy đầu, nước mắt khồng ngừng tuôn rơi, có lẽ cô đã rất đau khổ khi nghĩ lại những ký ức kinh hoàng ngày hôm đó- Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, em đẫ rất đau đớn, em không hiểu mình đã làm gì sai mà phải chịu cái chết đầy đau đớn như thế? Em không hiểu vì sao anh lại không cứu em? Em vẫn nhớ như in ánh mắt vô cảm của anh ngày hôm đó! Em căm hận và em căm hận cả cô ta!!!!
 
-Bảo Bình ư? Cô ấy đã làm gì sai chứ? Chính tôi mới là người giết cô mà!!!- Kim Ngưu cắt ngang câu chuyện
 
-Không làm gì sai ư? Không làm gì sai…khục khục- Cô gái bật cười- Anh nghĩ cô ta không làm gì ư? Vậy em sẽ cho anh biết điều này, một sự thật…
 
-Sự…thật ư?
 
 Giọng Kim Ngưu run run, cô gái nhỏ tiến lại gần phía anh, ghé sát mặt vào đôi mắt đang rung lên của anh mà nói:
 
-Phải, chính gia đình của cô ta đã cắt bỏ phần ký ức về em trong anh! Biến anh thành như vậy!!! Em hận, hận tất cả, em hận anh, em hận những người đã biến em thành như thế này và em…HẬN CẢ CÔ TA!!!
 
Umeko hét lớn, Kim Ngưu thì hoàn toàn sững sờ khi biết được sự thật, anh đứng bất động, câm lặng hồi lâu. Chợt, Umeko cũng im lặng, cô tiến tới một hồ nước trong vắt, phía bên kia mặt hồ là một cô gái xinh đẹp đang say ngủ. Mái tóc xanh lục quen thuộc phủ kín toàn cơ thể. Thân thể cô như đang bồng bềnh trong làn nước. Umeko nhìn cô gái đó, nhếch miệng cười cay đắng, một con dao xuất hiện trước mặt cô, Umeko chỉ vào cô gái đó rồi quay sang nhìn Kim Ngưu nói:
 
-Em hận cô ta, vậy nên…em sẽ giết cô ta và chấm dứt mọi đau khổ này!!!
 
Dứt lời, Umeko hạ con dao xuống, nhằm thẳng vào thân thể cô gái kia để đâm xuống, Kim Ngưu vội vã chạy lại:
 
-Đừng…dừng lại đi Umeko!!!
 
Bộp. con dao đã đâm xuống, hàng máu đỏ tươi rỉ ra khắp cánh tay trắng muốt của Bảo Bình, cô đã kịp tỉnh giấc và dùng tay đỡ nhát dao đó. Sau đó, Bảo Bình từ từ bay ra khỏi mặt nước, cô đưa mắt nhìn Umeko- một cái nhìn xuyên thấu cả tâm hồn khiến Umeko loạng choạng lùi ra phía sau vài bước. Cô rút cao dao cắm trên tay mình ra, ném mạnh xuống đất rồi nói:
 
-Umeko, nếu vì những chuyện cô kể vừa nãy mà cô hận chúng tôi thì cô lầm rồi! Người giết cô không phải gia đình Kim Ngưu hay là gia đình của tôi…mà…chính là gia đình của cô đó!!!
 
-Cô nói cái gì…- Umeko mở to mắt nhìn Bảo Bình, như không tin vào điều Bảo Bình nói
 
-Ba của cô- là một nhà khoa học thất bại, vì bị đánh mất quyền của một nhà khoa học mà ông ta túng quẫn ra sông định tự tử. Nhưng một con quỷ màu đen hiện ra trong một cơn lốc lớn, nó nói nó là Phong quỷ, nó có thể giúp ông ta giành lại được vị trí của một nhà khoa học hàng đầu và đổi lại ông phải trao cho nó thứ quý giá nhất của mình và đó, chính là con gài của ông ta- Umeko!!!
 
-Không…- Umeko tỏ ra sợ hãi, đồng tử của cô giãn lớn
 
-Chính ba cô mới là người giết cô! Cô không biết điều đó sao Umeko? Ba cô, mới chính là ác quỷ!!!
 
-Không…không đúng, ba tôi không phải là người như vậy! Tôi không tin đâu, chính người đàn ông đó đã cho tôi xem mọi sự thật qua quả cầu pha lê, chính mắt tôi đã nhìn thấy mà, ba tôi không giết tôi!!!
 
Umeko hoảng sợ chĩa dao về phía Bảo Bình, nước mắt không ngừng lăng trên khuôn mặt đang run rấy của Umeko, một cơn gió mạnh thổi tới, Umeko đang khai triển sức mạnh, cô đã hoang mang tới cực độ. Bảo Bình hét lên trong cơn gió ngày một lớn dần:
 
-Dừng lại đi Umeko!! Trước khi mọi việc quá muộn!!!
 
-Không…các người nói dối! Không ai thật lòng với tôi cả, ngay cả Kaori cũng bỏ tôi đi, ngày cả những người mà tôi yêu thương cũng rời bỏ tôi!!! Vậy thì tại sao tôi lại được sinh ra chứ???
 
Umeko khóc lớn, giọng lạc đi trong tiếng gió thổi mạnh. Cô đã hoàn toàn  sụp đổ, cô đang muốn phá hủy cả thế giới này thế nhưng…keng…con dao Umeko đang cầm rơi xuống đất trong sự ngỡ ngàng của cô. Kim Ngưu đang ôm chặt lấy toàn thân đang run rẩy của cô vào lòng, anh xoa đầu cô một các dịu dàng rồi khẽ nói:
 
-Umeko! Anh xin lỗi vì anh đã không thể bảo vệ được em lúc đó! Anh xin lỗi vì đã mất đi tất cả ký ức về em! Anh xin lỗi vì đã để em chịu đau đớn một mình, anh xin lỗi em rất nhiều, Umeko à! Vậy nên em hãy trở lại là cô gái nhỏ của ngày xưa không Umeko? Em có thể tha thứ cho anh không Umeko?- Kim Ngưu gào lên, ghì chặt Umeko vào lòng.
Umeko dường như bất động, cô im lặng hồi lâu, gió đang nhẹ dần, ánh mắt cô dịu lại, không còn là ánh mắt căm hận nữa mà là ánh mắt ngây thơ nhẹ nhàng, nước mắt lăn nhẹ, cô cất tiếng nói yếu ớt đáp lại: “Vâng…em tha thứ cho anh…”’
 
-AAAAAAA…
 
Umeko bất chợt hét lên đầy đau đớn, không gian xung quanh bắt đầu vỡ vụn, ký ức đang tan ra như những mảnh thủy tinh lấp lánh, không gian trong ký ức đang sụp đổ, Bảo Bình nhanh chóng hét lên:
 
-Kim Ngưu, mau đưa cô bé ra khỏi đây nhanh lên, không gian này sắp sụp đổ rồi, nó được tạo ra bởi sự hận thù của Umeko, giờ cô ấy đã tha thứ rồi, không gian này sẽ biến mất! Đưa cô ấy đi mau đi!!!- Bảo Bình giục giã.
 
-Được rồi!- Kim Ngưu bế thốc Umeko lên rồi đưa tay về phía Bảo Bình- Em cũng sẽ đi cùng tôi chứ?
 
Bảo Bình hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm cười đưa tay ra cho Kim Ngưu:
 
-Vâng!
 
Một ánh sáng lóe lên giữa bầu trời, rồi một tiếng nổ lớn trong không gian kèm theo đó là hàng loạt đất đá rơi lộp độp trên mặt đất. Ngay sau đó, ba người họ rơi xuống ngay trước mặt các bạn của họ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhưng rồi đều mỉm cười nhẹ nhõm:
 
-Vậy là họ đã quay về rồi!- Thiên Bình nhìn ba người đang nắm chặt tay nhau mỉm cười hạnh phúc.
 
Ba ngày sau, Umeko tỉnh dậy, cô nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh đều đang mỉm cười nhìn mình, nước mắt cô lại chợt rơi trong hạnh phúc. Cô đã nhận ra được sai lầm của mình, cô xin lỗi tất cả mọi người về những chuyện đã xảy ra. Sau đó, Song Ngư nảy ra ý kiến và nói Kim Ngưu đưa Umeko đi chơi xung quanh. Ngày hôm đó, Umeko đã rất hạnh phúc, nụ cười đã hiện hữu trên môi cô bé sau những ngay tháng đau khổ triền miên. Cuối ngày, Umeko cùng Kim Ngưu ngắm hoàng hôn kết thúc, cô bé cứ ngẩn người ra, Kim Ngưu thấy lạ liền hỏi:
 
-Em đang nghĩ gì vậy Umeko?
 
-Em đang nghĩ, không biết cô Kaori có tha thứ cho em không?- Umeko cười buồn, nhìn chằm chằm vào bóng mình in trên mặt đất.
 
-Anh nghĩ…cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho em!
 
-Anh nghĩ vậy sao?
-Ừ! Nếu em biết tha thứ cho mọi người, thì mọi người cũng chẳng ai hận em cả!
 
-Vậy, em cũng xin lỗi anh, Kim Ngưu…vì mọi chuyện em đã gây ra cho anh và bạn anh, anh cũng sẽ tha thứ cho em chứ?
 
-Ừ, đương nhiên rồi! Làm sao mà anh giận được cô em gái bé bỏng của anh chứ!
Kim Ngưu bẹo má Umeko. Umeko bật cười tủm tỉm:
 
-Hihi, vậy lần sau…nếu có gặp lại lần nữa…em sẽ là em gái của anh nhé!
 
-Ừm…- Kim Ngưu cũng mỉm cười rồi xoa đầu Umeko.
 
-Hihi, em cảm ơn…onii…chan…
 
Tiếng của cô bé nhỏ dần rồi hòa thành những đốm sáng rực rỡ theo cơn gió bay về phía mặt trời một cách bình yên. Kim Ngưu lặng lẽ nhìn theo những đốm sáng đó bay đi, lòng buồn và đầy nuối tiếc, anh khẽ nói:
 
-Tạm biệt…em gái của anh…
 
Bảo Bình đứng phía sau nhẹ nhàng lên tiếng:
 
-Cô bé đi rồi à?
 
-Ừm…
 
-Chắc chắn là em ấy sẽ tìm được nơi hạnh phúc giành cho cô bé phải không?
 
-Ừm…chắc vậy…
 
Bảo Bình lại gần, cô ngồi xuống cạnh Kim Ngưu, khẽ tựa đầu vào vai anh, khóe mắt cô hơi ươn ướt, Kim Ngưu liền đưa tay ôm lấy cô, khẽ nói:
 
-Chắc chắn cô bé đang ở một nơi nào đó thật hạnh phúc rồi!
 
Hình ảnh của Umeko hiện lên tươi cười rạng rỡ trong khoảnh khắc cuối cùng của mặt trời như muốn tạm biệt và cảm ơn vậy. Một khoảnh khắc thật bình yên và tĩnh lặng…Và đằng xa, có vẻ có một vài kẻ tò mò đang ngó trộm khung cảnh lãng mạn này:
 
-Đừng đấy tớ mà Song Tử!- Nhân Mã càu nhàu
 
-Gì, ai đẩy cậu chứ!- Song Tử phản bác
 
-Thôi nào các cậu, đừng phá đám nữa…- Ma Kết chau mày
 
-Tôi đang lo lắng một chuyện…- Bạch Dương nói
 
-Có chuyện gì sao?- Sư Tử hỏi
 
-Mọi người có nhớ Bảo Bình kể lại lời của Umeko không?
 
-Ừ, có nhớ, cô ấy nói Umeko đã nhắc tới “Người đàn ông đó”!- Thiên Bình nhắc lại
 
-Đúng vậy, chính “người đó” đã làm cho lòng căm hận của Umeko trỗi dậy khi cho cô bé xem hình ảnh sai sự thật!- Thiên Yết phân tích
 
-Và hình như chuyện đó xảy ra khi cô bé bị cơn lốc kì lạ cuốn đi như những chủ nhân ở vùng đất khác thì phải!- Cự Giải nói, lòng không khỏi lo lắng
 
-Có lẽ chính “người đó” đã khiến cho những chủ nhân vùng đất trở nên độc ác…-Xử Nữ nói
 
-Không lẽ hắn chính là người khiến cho vùng đất trở nên mất kiểm soát như hai thiên thần nói với chúng ta?- Song Ngư lẩm bẩm
 
-Và chính hắn cũng là người đã gửi Kuro hay Akira tới để giám sát các vị chủ nhân! Vì ngay sau khi các chủ nhân không còn nữa, cả hai người họ đều biến không chút dấu vết…- Nhân Mã suy luận
 
-Dù hắn là ai? Mục đích của hắn là gì nhưng có vẻ hắn đang theo dõi từng đường đi nước bước của chúng ta, chúng ta phải cẩn thận mới được!- Ma Kết nói
 
Từ xa, một con quạ cất cánh bay đi làm lá cây xào xạc, từng cơn gió khẽ thổi khiến cho bầu không khí trở nên lạnh căm…một người, đang theo dõi họ…
 
                                     ***                   
-Chết tiệt…lại thất bại lần nữa rồi!!! Nhưng sẽ không còn lâu nữa đâu…bọn nhóc con…chuẩn bị tinh thần đón tiếp màn chào đón của ta đi! Hahaha…
 
Người đàn ông bí ẩn mặc chiếc áo choàng đen, tay hắn cầm một quả cầu nước nhỏ, trong đó là một cô bé với mái tóc xanh lá quen thuộc đang say ngủ. Hắn đưa quả cầu nước lên nhìn rồi nở một tràng cười man rợ, sau đó hắn thổi nhẹ quả cầu bay vào tủ kính cùng những quả cầu khác rồi kéo chiếc áo choàng đen huyền bí rời khỏi phòng. Trên bàn, hình của Xử Nữ cùng với một cô bé tóc vàng xinh đẹp…
 
Ục Ục…một quả cầu nước sắp vỡ….
 

                                    ~ HẾT CHAP 32~
 
 

12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 32

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 30 (p2)
» 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 22
» 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 26
» 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 29
» 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 15
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện thần thoại, phép thuật :: 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim-