Nó mở cánh cửa xanh đã bạc màu. Âm thanh giữa sự cọ xát của sắt rỉ và tường vang lên trong màn đêm tĩnh mịch. Khẽ liếc mắt nhìn đồng hồ, nó chợt nhận ra giọng nói quen thuộc của mẹ nó. Vẫn là câu than vãn rằng nó về muộn, bỏ bữa như mọi ngày. Dường như đã quá quen thuộc, vòng tuần hoàn nhàm chán từ câu nói của mẹ. Chào một câu, không hỏi thăm, không nhìn lấy một lần, nó bước thẳng vào phòng ngủ - không gian riêng của nó.
Nó tên Thảo, Diễm Thảo, tức là một loài cỏ hoang, rất đẹp. Bố mẹ nó luôn hi vọng nó sẽ như cái tên của nó. Là lòai cỏ hoang có sắc đẹp trội lên giữa rừng hoa bát ngát, hơi hão huyền, nhưng chỉ là hi vọng. Nhưng nó đã cầm một gáo nước lạnh dội vào mặt bố mẹ nó khi tính cách của nó không được như cái tên.
"Hoang" nhưng không "đẹp". Là cái đẹp về tâm hồn, chứ không phải bề ngoài....
Ở cái tuổi mười tám mơn mởn xuân này, con người khó tránh được cái cám dỗ đầy ma mị của cuộc sống lắm. Thảo cũng không phải trường hợp ngoại lệ. Đi cả ngày ! Ngày có hai mươi tư giờ, liệu gặp nó được mấy khi, trừ lúc nó ngủ chứ ? Gỉoi lắm cũng chỉ đựơc năm tiếng ở nhà, lúc nào cũng quần quần áo áo, tụ tập bạn bè đi ăn đi chơi, nào có lúc nghĩ đến việc ở nhà bao giờ. Và rồi nó không nhận ra rằng mình đang dần đánh mất đi thứ quan trọng nhất đời nó...
~o0o~
Hôm nay nó lại ăn ở ngoài quán cùng với lũ bạn. Nhưng không hiểu sao nó không thấy ngon miệng nữa. Cái gì cũng nhạt lắm ! Chả món gì đáp ứng đợc nhu cầu của bụng nó nữa. Tự dưng nó thèm khát được ăn cơm mẹ nấu . Thèm khát cái mùi thức ăn mà nó đã quên từ rất lâu rồi. Rồi nó chào tạm biệt lũ bạn và chạy về nhà. Mới năm giờ bốn mươi phút, nó còn hai mươi phút nữa để bắt kịp bữa cơm gia đình. Nhưng nơi này xa nhà, liệu nó có thể với đôi chân này ?
~o0o~
Thảo thở hồng hộc.
Bảy giờ kém mười lăm phút.
Nó trễ rồi.
Tay bám lên cánh cửa, nó bước vào và thốt lên ngạc nhiên. Cơm canh vẫn còn nóng hổi. Thì ra hàng ngày mẹ vẫn luôn phần cơm cho nó. Vậy mà nó không hề biết, thật vô tâm quá !
Nhìn thấy nó, cả bố và mẹ đều gọi nó vào ăn cơm. Đôi mắt nó ánh lên niềm vui sướng khó tả. Lanh lẹ chào rồi ngồi vào bàn ăn, nó mới hiểu ra rằng thứ quan trọng nhất của nó là gì. Và nó biết, hạnh phúc không phải được tham gia một cuộc vui trước mắt mà là tận hưởng những phút giây quý báu bên gia đình của mình.